CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 613

Bên trong phòng.

Chiếc rèm cửa được kéo lại, căn phòng liền rơi vào bóng tối, không lọt ra một chút ánh sáng.

Quản gia Trương khẽ đẩy cửa vào, mở chiếc đèn tường có cường độ sáng rất yếu lên: “Cậu hai”

Hoắc Dung Thành bị đánh thức, kéo chăn ra, chân dài không có một vết sẹo nào đặt xuống đất, giọng nói lười biếng: “Thế nào rồi?”

“Thất… Thất bại rồi…”

“Thất bại rồi?” Hoắc Dung Thành quay phắt người lại, khuôn mặt anh tuấn sâu xa hiện lên sự lạnh lẽo vô cùng tận.

“Gan của mợ hai cực kỳ lớn, không sợ ma một chút nào, còn nói gì mà, lòng người đáng sợ hơn ma quỷ rất nhiều”

Quản gia Trương thâm nghĩ trong đáy lòng, ông cũng muốn nói hành động lần này của cậu hai có chút không được chuyên nghiệp lắp, còn muốn giả ma hù mợ hai chuyển vờ, có chút hơi ấu trĩ.

Ha, thật đúng là người phụ nữ của anh.

Đáy mắt Hoắc Dung Thành thoáng qua một tia đắc ý, môi mỏng khẽ câu lên, cười như không cười, một giây sau, nghĩ đến ánh mắt ghê tởm của người phụ nữ kia, anh liền lập tức lạnh mặt: “Vết thương ở trên đầu chú là có chuyện gì thế?”

“Tối qua giả ma bị mợ hai dùng chậu hoa đập trúng đầu”

“Vô dụng, đến cả việc giả ma cũng làm không xong, trừ bỏ việc trêu đùa phụ nữ vui vẻ thì chẳng còn có chút tác dụng nào hết”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn Đến Hoắc Diệc Phong còn mạnh hơn

Quản gia Trương cúi đầu, không dám nói gì.

“Không phải ông nói con gái sẽ nhát gan, sợ ma sao, tại sao cô ấy lại không sợ?” Hoắc Dung Thành đứng trước mặt ông, lạnh lùng âm u hỏi, cái gì mà theo logic chứ, chẳng có tác dụng gì.

“Mợ hai gan lớn hơn người khác rất nhiều, không phải là người phụ nữ bình thường, tối qua đến cả người hầu nữ trong nhà cũng đều bị dọa cho khóc hu hu.”

Quản gia Trương bày ra vẻ mặt vô tội nói.

Nói thật lòng thì ông cũng không ngờ, gan của mợ hai lại lớn đến như thế, hơn nữa lại còn mạnh mẽ khác thường!

“Cách một tấm cửa sổ hù dọa thì có tác dụng gì chứ! Ông không biết dán mặt kề mặt vào sát để hù cô ấy sao?”

Ánh mắt của Hoắc Dung Thành bắn tới tấp lên người ông, đáy lòng tràn ngập phiền muộn và không vui.

“Vốn dĩ tôi cũng đã định làm như thế, ai ngờ được, mợ hai lại ném bình hoa ra, tôi bị bình hoa đập trúng vào đầu, lúc đó tôi liền… hôn mê bất tỉnh..”

Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng nói của quản gia Trương mỗi lúc một nhỏ hơn, cho đến hiện tại thì trán của ông đã bị chiếc bình kia đập vào vẫn còn đau âm ỉ.

Hơn nữa, tại sao cậu hai lại không thể bình thường một chút chứ?

Vợ chồng người ta cãi nhau, nếu không là đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, thì cũng là chông tặng quà cho vợ, đến chỗ của cậu hai nhà ông thì lại bắt ông đi giả ma quỷ, hù dọa mợ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc