CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 521

Nghe thấy lời này, Hoắc Diệc Phongkhông khỏi lúng túng một chút.

Anh hai đánh cậu, trước nay vẫn luôn là kiểu đánh cho biết hoa vì sao lại có màu đỏ, không hề nương tay chút nào.

Cậu đứng nguyên một chỗ, do dự rồi lại do dự, cuối cùng rút tay về, từng bước một đều ngoái đầu lại, miễn cưỡng rời khỏi phòng.

Đợi cửa phòng đóng lại, Tô Tú Song thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi tủ.

Trên trán cô đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Hoắc Diệc Phong bây giờ nhất định đang giữ cửa, không tin, mời ra ngoài xem thử” Ánh mắt Hoắc Dung Thành lướt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cọ vào quần áo trong tủ, chiếc áo sơ mi bị cuốn lên, để lộ cặp đùi trắng nõn.

Đột nhiên phát hiện, chiếc áo sơ mi này có hơi chướng mắt.

Anh duõi tay ra, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào vạt áo sơ mi.

Nhanh tay lẹ mắt, Tô Tú Song nhanh chóng võ nhẹ lòng bàn tay anh đẩy ra xa.

“Lúc bắt đầu, em tính kế, muốn trèo lên giường của anh, tối hôm qua uống say, nhất định là mưu tính đã lâu, em thích cơ thể của anh đến vậy à?”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành giật giật, mang theo vẻ tự tin, có chút đắc ý.

Tô Tú Song; ”…

Có ai đã từng nói với anh chưa, tự luyến là một loại bệnh, phải chữa!

“Vậy nên, anh quyết định thỏa mãn em.

Anh cong môi.

“Thỏa mãn em, thỏa mãn em cái gì chứ?” Tô Tú Song ngẩn người.

“Thỏa mãn d*c vọng của em, bắt đầu từ hôm nay, em dọn đến phòng anh, ngủ cùng anh”

Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm.

“Thần kinh!”

Tô Tú Song nhíu mày, tức giận ném ra hai chữ, trực tiếp rời đi.

Về đến phòng mình, cô nhanh chóng vào phòng tắm, tắm rửa.

Trên người cô, đặc biệt là ở giữa h@i chân, vừa ướt lại vừa nhớp nháp, cực kỳ không thoải mái, lại còn tản ra cái mùi vị kia.

Kỳ cọ ba bốn lần, cô mới chịu từ bỏ, nhưng rồi vào lúc chuẩn bị nằm xuống sô pha thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đứng ngoài cửa là Hoắc Diệc Phong.

Vừa nhìn thấy cô, Hoắc Diệc Phong liền than thở, vẻ mặt chất vấn: “Vừa rồi chị đi đâu vậy? Tôi gõ cửa liên tục cũng không có ai mở”

Tô Tú Song lương tâm căn rứt: “Ngủ sâu quá, không nghe thấy: “Chị đúng là một con heo, một con heo ngu ngốc, một con heo lớn ngu ngốc!”

Hoắc Diệc Phong chỉ vào trán cô mắng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Người phụ nữ khác đã giương oai trên địa bàn của chị rồi kia kìa, chị lại còn có thể ngủ được”

Bình luận

Truyện đang đọc