CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 189

Chỉ là một bữa cơm thôi mà tốn đến 525 triệu, khoa trương quá!

Đối với giá của bữa cơm này, Tô Tú Song duy trì nghi ngờ cao độ.

“Cô Tô, rượu vang cô gọi đều là rượu vang của hầm rượu Liber Pater của Pháp, mỗi bình giá 140 triệu đồng, tổng cộng gọi ba bình.”

Lễ tân nhẹ nhàng giải thích, miệng vẫn cười tươi như hoa.

Nếu tính như thế này, chỉ riêng ba bình rượu đã hết 420 triệu, tính thêm các món ăn khác tổng cộng hết 525 triệu rất hợp tình hợp lý.

Tô Tú Song sờ trong túi chỉ có chưa đến 70 triệu của mình, mắt tối sầm lại.

70 triệu này là cô đặc biệt đề xuất với kế toán của công ty mới có.

Bây giờ công việc cũng không bàn được, chỉ một bữa cơm tiêu hết 525 triệu, thực sự không có cách nào mở lời.

“Cô Tô, xin hỏi quẹt thẻ hay trả tiên qua Wechat?”

“Xin lỗi, cô đợi một chút, tôi gọi điện thoại đã” Tô Tú Song mở lời.

Cô gọi thẳng cho Tô Tú Duyên, truyền đến âm thanh tổng đài là đối phương đã tắt máy.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho Tô Trọng Quân, vẫn tắt máy, không thể kết nối.

Bị ép đến không còn cách nào khác, Tô Tú Song gọi điện cho trợ lý, “Tôi cần 455 triệu, cô đến chỗ kế toán xin cấp giúp tôi.”

“Vâng ạ” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lông mày của trợ lý giật giật, có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là ăn của ngon vật lạ gì vậy?

2 phút sau, Tô Tú Song nhận được điện thoại của trợ lý, “Phó tổng, không còn cách nào, kế toán nói hiện tại vốn lưu động của công ty cũng không có nhiều đến thế”

Cái gọi là đường cùng, họa vô đơn chí chính là thế này đây!

Tô Tú Song có chút sốt ruột, hoảng loạn, khí nóng trong người bốc lên hết đỉnh đầu, hai má vừa đỏ vừa nóng.

Hay là gọi điện cho Hoắc Lăng Tùng?

Nhưng suy nghĩ vừa bật ra khỏi đầu đã bị cô kiêm lại.

Làm anh dính vào chuyện này đã ngại lắm rồi, nếu bây giờ lại mượn tiền, cô thực sự không còn mặt mũi nào đi mượn tiền nữa.

Con người không thể được voi đòi tiên.

“Cô Tô, nếu không thể thanh toán nổi, chúng tôi sẽ cho là lừa đảo, sẽ đưa đến đồn công an”

Lễ tân dùng ngữ khí nhẹ nhất nói ra lời khinh thường nhất.

Không có tiền mà dám gọi nhiều đồ như thế, lại còn một lần gọi những ba bình rượu.

Tô Tú Song mím chặt môi, lòng bàn tay nắm chặt điện thoại, không trả lời lại.

Nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột đến quay mòng mòng.

“Cô Tô, nếu trong vòng nửa tiếng không thể thanh toán, chúng tôi sẽ mời công an đến” Lễ tân nói thông báo cuối cùng.

“Chỉ là một bữa cơm thôi, mà phải đe dọa người ta, đến mức đấy không?”

Bình luận

Truyện đang đọc