CÔ DÂU BƯỚNG BỈNH CỦA TỔNG TÀI

Chương 417

“Không biết, chưa nôn, chưa làm loạn, tôi ở đây chăm sóc Hàn Văn Thiên, cậu hai nhà họ Hoắc đành nhờ cô vậy”

Nam Gố Trạch lắc đầu, tóm lấy Hàn Văn Thiên đang leo lên.

Cô gật đầu hỏi thêm: “Tối nay các anh không về nhà à?”

“Không về, có phòng, có một căn, cậu hai nhà họ Hoắc không muốn ở đây, chỉ có thể gọi điện thoại cho quản gia Trương để ông ấy qua đón người thôi”

Nghe thế, Tô Tú Song âm thầm phỉ nhổ, đúng là biết hành người khác, thế mà còn quái dị nữa.

Cô đành chấp nhận thở dài một hơi, thuận thế đá chai rượu bên cạnh chân đi, đi tới, vỗ nhẹ vai Hoắc Dung Thành: “Này, về nhà thôi.”

Hoắc Dung Thành từ từ mở mắt ra, im lặng mà vẫn mang theo chút mê mang với hơi say.

Anh đứng dậy, chân đứng không vững, có chút lảo đảo.

Thấy thế, Tô Tú Song vội dìu cánh tay anh.

Thân hình cao lớn của người đàn ông đè lên người cô, vừa cao vừa nặng, cô bị đè thiếu chút nữa tắt thở.

Anh lảo đảo, cứng rắn ép cô đi vê phía bên cạnh cửa sổ.

Đi đến bên cạnh Hàn Văn Thiên, anh đứng yên, mím môi nói: “gọi ông nội”

Tô Tú Song: “..”

“Đây là cá cược, người thua phải gọi ông nội, Hàn Văn Thiên thua rồi” Nam Cố Trạch ở bên cạnh giải thích.

Hàn Văn Thiên say đến mức không phân biệt rõ đông tây nam bắc, nheo mắt thở ra một hơi đầy mùi rượu: “dựa vào cái gì? gọi ông nội, tôi sao có thể làm cháu trai chứ”

Có gọi không?

Hoắc Dung Thành mang theo cả người đầy mùi rượu, liếc nhìn anh, vẻ mặt chớ có nhiều lời.

“gọi, be be be” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hàn Văn Thiên thanh cổ họng, bắt đầu học tiếng dê kêu.

Hoắc Dung Thành vung tay lên, giơ tay lên rồi hạ xuống, mấy cú đấm đá đánh lên người Hàn Văn Thiên.

Tô Tú Song với Nam Cố Trạch nhìn nhau.

“Cậu hai nhà họ Hoắc, chắc chắn là uống say thật rồi” Nam Cố Trạch cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

“Tôi cũng cảm thấy như thế” Tô Tú Song bày tỏ tán đồng.

Nhất thời tình hình có chút hỗn loạn, Tô Tú Song không kéo được Hoắc Dung Thành, còn Nam Cố Trạch cũng không ngăn được Hàn Văn Thiên.

Trong chốc lát, Hàn Văn Thiên bị đánh bầm dập mặt mũi, kêu oai oái, xém chút chưa khóc thôi: “ông nội..”

Phút chốc, Hoắc Dung Thành dừng tay lại, di chuyển đôi chân dài, loạng choạng đi về phía cửa.

Nam Cố Trạch quả thật là xem đủ rôi.

Không dừng lại, Tô Tú Song chào hỏi rồi vội vàng đuổi theo đỡ anh lên xe.

Vừa lên xe, Hoắc Dung Thành liền dựa vào trên ghế ngồi, hai mắt nhắm chặt, không phản ứng nữa.

“Phù…”

Tô Tú Song có chút vui mừng thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc