Chương 437
“Cắt”
Trương Tiến Trung quăng kịch bản, nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào Tân Du Du mắng to: “Cô cái gì mà cô, bị nói lắp à? Không cả bằng một người mới vào nghề, đúng là vô dụng!
Một cảnh quay kịch liệt hoàn mỹ như vậy, thế mà lại bị Tân Du Du làm hỏng.
“Ảnh hậu cái quái gì chứ, ăn phân để nhận à?”
Chỉ cần Trương Tiến Trung nổi giận sẽ buông lời mắng chửi rất khó nghe, gần như không ai chịu nổi.
Tân Du Du bị mắng trước bao người, không biết nên giấu mặt vào đâu, lại càng hận Tô Tú Song hơn nữa.
Tô Tú Song đã dồn quá nhiều sức vào cảnh quay này, vậy nên mãi vẫn chưa khôi phục được cảm xúc, thở hổn hển.
“Đạo diễn à, cảnh quay này phải làm sao đây? Có cần quay lại không?” Vương Minh Vũ hỏi.
“Không cần, cứ dùng cảnh vừa rồi đi”
Cảnh vừa nãy biểu hiện của Tô Tú Song đã quá hoàn hảo, dù là biểu cảm hay là động tác đều không có chỗ nào để chê, nếu quay lại một lần thì nhất định sẽ không được.
“Nhưng mà…” Vương Minh Vũ do dự một chốc, rồi nói: “Cảnh đó Tô Tú Song đã rất xuất sắc, khiến cho độ tồn tại của Tân Du Du bị hạ xuống, nhìn không có chút khí thế nào, không những bị áp diễn mà còn không tạo ra được cảm giác của nữ chính”
“Trách tôi chắc?”
Trương Tiến Trung lạnh mặt hỏi lại: “Cảnh tát lúc nấy cô ta cứ đơ ra như khúc gõ, bắt tôi phải quay lại bảy tám lần, cô ta không biết diễn sao? Cô ta chỉ đang cố ý chèn ép người mới mà thôi, muốn ra oai phủ đầu với Tô Tú Song, kết quả NG những bảy tám lần, làm cảm xúc của bản thân bị hỏng hết, cuối cùng để một người mới vào áp diễn, đến lời thoại cũng không nhớ được.”
“Tự làm tốt công việc của mình đi, chọc giận tôi rồi tôi sẽ đổi nữ chính”
Nghe vậy, đám đông người xem đều bật cười.
Đổi nữ chính, loại chuyện này quả thực chỉ có Trương Đại Hồ Tử làm được.
“Đổi diễn viên, quả thực diễn xuất không được tốt lắm, danh tiếng cũng bị Tô Tú Song che lấp”
“Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của Tô Tú Song lại tốt như vậy, hoàn toàn không giống như người mới”
“Nói thật, mấy người đừng mắng tôi, sau khi xem cảnh diễn vừa rồi này tôi cảm thấy Cổ Linh Nhi chẳng khác nào kỹ nữ của kỹ nữ!”
“Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy Nguyệt Lạc mắng Cổ Linh Nhi rất có lý, có phải tôi điên rồi hay không?”
“Không mình cô cảm thấy như vậy.. “
Trong góc phòng, Hoắc Diệc Phong híp cặp mắt đào hoa nhìn toàn cảnh diễn, anh ta đang lười biếng phơi nắng, trong miệng ngậm một cỏ đuôi cáo.
“Cậu tư, cà phê”
Trương Vinh Hiển vô cùng chân chó mà mang một ly cà phê tới, rồi lấy lòng đưa nó cho Hoắc Diệc Phong.
“Không thích Nguyệt Lạc, thích Cổ Linh Nhi, anh mù mắt à?” Hoắc Diệc Phong chân dài đạp tới, một cước đá vào anh phần eo.
“Cậu tư, không phải tôi thích Cổ Linh Nhị, là kịch bản khiến tôi thích Cổ Linh Nhi”
Đang nói, Trương Vinh Hiển nháy mắt mấy cái, anh cảm thấy hơi không đúng: “Cậu tư, hình như không phải việc của tôi, Cổ Linh Nhi yêu thích tôi, anh thích Cổ Linh Nhi, Nguyệt Lạc thích anh, anh không thích Nguyệt Lạc, anh mới là nhân vật trọng điểm trong cuộc tình tay ba này, chắc là anh mới mù mắt”
Hoắc Diệc Phong nhổ cỏ đuôi cáo ra, trực tiếp nổ tung: “Ngày!”
Trương Tiến Trung đi tới, vỗ nhẹ bả vai Tô Tú Song: “Đánh rất hay, tiến bộ rất lớn.