Đạt tới cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ một cách khó tin, hoàn toàn ngang bằng với tu vi của Tần Vũ.
“Chết tiệt!”
Tần Vũ vừa mới hết ưu phiền, tâm trạng còn đang vui vẻ chưa từng có thoáng chốc sa sầm mặt, nét mặt cực kỳ khó coi.
“Đại hoàng tử điện hạ, thất vọng lắm đúng không”.
Lâm Nhất cười khẽ, nhỏ giọng nói.
“Hừ! Ngươi thăng lên Bán Bộ Tử Phủ thì sao, từ hai năm trước bản hoàng tử đã là Bán Bộ Tử Phủ rồi, xét về nền tảng, ngươi vẫn không bằng ta được. Dù ngươi bò ra từ trong địa ngục, ta cũng có thể lại đạp ngươi xuống, lần này sẽ không cho ngươi bất cứ một cơ hội nào nữa!”
Ầm ầm!
Hơi thở đáng sợ bộc phát từ trên người Tần Vũ, công pháp cấp Địa Huyền Dương Quyết được hắn ta không ngừng điều động, cả người hắn ta loé lên ánh sáng chói mắt.
Hắn ta đứng trên chiến đài vương giả đổ nát, như một quả cầu lửa nóng tựa mặt trời.
Nét mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn chỉ hơi cảm thán, hắn đã dùng hết ba luồng tu vi bản nguyên mà Mai hộ pháp để lại rồi.
Tu vi bản nguyên này quý giá đến mức hắn không nỡ dùng, tựa như máu và thịt của Mai hộ pháp vậy. Luyện hoá nó chẳng khác nào đang uống máu ăn thịt của Mai hộ pháp, tàn nhẫn đến mức nào chứ!
Hắn đảo mắt nhìn về phía Lăng Tiêu Kiếm Các, dừng lại trên người Hân Nghiên và khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của đối phương, hốc mắt của cô đã ướt đẫm từ lâu.
Sau đó hắn nhìn thấy tiểu tử Lý Vô Ưu kia đang cười hồn nhiên, nhưng nước mắt đã tuôn rơi từ lúc nào.
Hắn lại nhìn thấy Lạc Phong trưởng lão cũng đang rưng rưng nước mắt, ông ta tuổi đã cao, nhưng lúc này cũng không thể kiềm chế cảm xúc.
Rất nhiều rất nhiều người đều để tâm đến hắn.
Hắn dời mắt nhìn về phía ngựa Huyết Long ngốc nghếch kia, nó đứng ở trung tâm quảng trường, nhe miệng lộ ra hai hàng răng cửa, không ngừng cười ra tiếng.
Cả Hân Tuyệt đại ca ở trên trời, có lẽ huynh cũng đang nhìn ta đúng không…
Còn có rất nhiều người không đến quảng trường Long Môn, nhưng Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ xuyên qua biển rừng, xuyên qua núi sông, xuyên qua sông lớn chú ý đến mình.
Mình không cô đơn!
Trong lòng Lâm Nhất thoáng chốc dâng lên khí thế hào hùng, nhiệt huyết không ngừng sôi sục trong lòng hắn.
Trận chiến này, hắn phải chiến đấu vì mình, cũng như vì tất cả những người bận tâm đến mình.
Ta không chỉ có một mình, ta không thể chết!
Kiếm ý ngất trời dâng lên từ trên người Lâm Nhất, kiếm ý đi cùng với khí thế đã dâng lên Bán Bộ Tử Phủ của hắn, va chạm kịch liệt với khí thế đáng sợ trên người Tần Vũ.
Kiếm!
Hắn thầm quát to một tiếng, kiếm Táng Hoa đang ở một nơi khác biến thành tia sáng phá không lao tới.
Lâm Nhất giơ tay lên nắm chặt lấy thanh kiếm, cảm giác huyết mạch tương liên, tâm linh tương thông tràn ngập cả người hắn.
Kiếm của ta, vinh quang bất diệt.
Lúc khí thế của hai người lên đến đỉnh cao, Lâm Nhất và Tần Vũ đồng thời biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ầm!