ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Đồng Hổ liếc nhìn, thấy đó không phải vật có giá trị thì cười nói: “Không thành vấn đề! Tuy nhiên, bí tịch này chỉ có Luyện Dược sư mới có thể tu luyện, hơn nữa còn rất nhàm chán, nó không có tác dụng quá lớn đối với ngươi!”  

“Không sao, nếu được, ông cho tôi thêm một hạt giống Bạch Tàn hoa là được”.  

Advertisement

Đương nhiên Lâm Nhất có chỗ để dùng, nhưng hắn không cần phải nói với Đồng Hổ.  

“Đơn giản!”  

Advertisement

Đồng Hổ cũng cảm thấy rất bất ngờ, không nghĩ là có thể dễ dàng đuổi Lâm Nhất đi như vậy, ông ta còn tưởng hắn sẽ chọn một số món quý giá cơ đấy.   

Sau khi giao hạt giống Bạch Tàn Hoa cho Lâm Nhất, Đồng Hổ mừng rỡ tiễn hắn ra ngoài, ông ta cứ huyên thuyên không ngừng, còn nói hoan nghênh hắn lần sau lại đến.  

Rời khỏi Vạn Bảo các, Lâm Nhất thoáng quay đầu nhìn lại, trong lòng có vô vàn cảm xúc, lần trước chi tiêu, mua rồi lại mua, hơn ba ngàn linh thạch hạ phẩm đều tiêu sạch.   

Lần này còn thảm hơn, hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm cũng tiêu sạch.  

Đúng là cái hố ăn người không nhả xương mà, nhưng có chơi có chịu, cũng đành vậy thôi.  

“Đã không còn sớm, ta nên quay về tông môn rồi!”  

Nhìn sắc trời, Lâm Nhất bước nhanh hơn, chuẩn bị rời khỏi thành Bạch Thủy.  

Buổi đấu giá được tổ chức tại thành Bạch Thủy khiến cho nơi này vốn đã phồn hoa nay còn sầm uất hơn.  

Sắp chạng vạng, vậy mà trên đường vẫn tấp nập, bốn phía đều có võ giả đi lại.  

“Giá! Giá! Giá!”  

Vừa đi được tầm năm phút thì ở phương xa vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.  

Ầm!  

Cùng với âm thanh đó, sát khí yêu ma dày đặc ập đến, cách thật xa vẫn có thể khiến người ta dựng tóc gáy.  

“Mau tránh ra cho ta! Cút!”  

“Bộp!” – Tiếng vó ngựa chói tai cùng vô số tiếng quát từ xa vọng đến.  

Con đường đông đúc thoáng cái trở nên hỗn loạn.  

Người xung quanh vội vàng né xanh hai bên, bầu không khí trở nên ồn ào, náo động. 

Bình luận

Truyện đang đọc