ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay, gặp Lâm Nhất, lại còn bị đối phương khiêu khích, hiển nhiên, hắn ta đã sớm nổi giận.  

“Ta tán thành cách này!”  

“Trước đây cũng không phải không có tiền lệ, nếu hai đệ tử cốt cán đồng thời tiến cử và không ai chấp nhận lùi bước… vậy thì cứ dùng thắng bại để phân định đi!”  

“Đúng vậy, nếu không đủ thực lực thì ngày sau bị làm nhục bên ngoài, há chẳng phải đánh mất thể diện của thư viện Thiên Phủ sao?”  

Các trưởng lão lần lượt tỏ thái độ, tất cả đều cảm thấy đề nghị này không tệ. Ngay cả Du trưởng lão cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Nếu thật sự đánh thì một võ giả đến từ đế quốc Đại Tần sao có thể là đối thủ của nhân tài kiệt xuất đến từ Mặc gia.  

Huống chi… tu vi còn có sự chênh lệch không nhỏ.  

“Vân Yên, ý của cô như thế nào?”  

Không đợi hắn lên tiếng, tiền bối Đường Du đã nhìn về phía Liễu Vân Yên, thấp giọng hỏi.  

“Ta nghe theo Lâm Nhất!”  

Liễu Vân Yên không làm chủ thay Lâm Nhất.  

“Mặc Linh, cô cảm thấy thế nào?”  

Đường Du lại quay sang nhìn cô gái có gương mặt lạnh lùng kia.  

“Ta cũng muốn nghe xem hắn muốn như thế nào. Nếu hắn bằng lòng lùi bước thì ta có thể chấp nhận đền bù tổn thất. Dù sao thì khi ra tay, đường ca của ta không biết nặng nhẹ, lỡ như làm vị tiểu bằng hữu này bị thương thì cũng không tốt lắm…”  

Mặc Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thản nhiên nói.  

Lời của nàng ta mang ngụ ý Lâm Nhất chắc chắn sẽ thua.   

Quả thật rất kiêu ngạo!  

Soạt!  

Phút chốc, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Trong mắt bọn họ, thái độ của Mặc Linh rõ ràng là đã nhượng bộ.  

Dù sao thì xác suất Lâm Nhất thua sẽ rất lớn, nếu chủ động rời khỏi, có thể nhận được một phần đền bù cũng xem như tốt lắm rồi.  

“Nhận thua ư? Ngại quá, dù cô đích thân ra tay thì ta cũng không nhận thua, huống chi là đường ca của cô. Còn về chuyện ra tay không biết nặng nhẹ… ta thật sự muốn lĩnh giáo xem đường ca của cô ra tay nặng cỡ nào đấy!”  

Khí lạnh bao phủ khắp người Lâm Nhất, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén, dường như lửa chiến cực nóng sẽ lập tức bùng lên, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

Phút chốc, tất cả các trưởng lão ở Ngự Thư Đường đều cảm thấy khiếp sợ, bởi vì thái độ của người thiếu niên này có hơi… ngông cuồng!  

Ngay cả Liễu Vân Yên cũng biến sắc, khiêu khích Mặc Linh quả thật không phải một hành động thông minh.  

Bình luận

Truyện đang đọc