ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Rất nhiều ánh mắt tràn đầy sự thương hại nhìn về phía Lâm Nhất, nếu là người thường e rằng sẽ khá khó chịu.  

Dù sao người trẻ tuổi luôn rất hiếu thắng, ai không muốn thể hiện trước mọi người rằng mình độc nhất vô nhị chứ.   

Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn của Lâm Nhất vẫn mang vẻ bình tĩnh như thường lệ. Lúc trước khi Lâm Nhất đánh Đường Nham, mọi người cũng nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, nhưng nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thế.   

Còn về hai thứ gọi là sự lựa chọn kia, trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ giễu cợt: “Xin lỗi, ta không có thói quen làm chó sai cho người khác, nếu ngươi chủ động đưa Hoả Vân Phần Thiên Thủ đây, ta có thể suy xét đến việc tha tội chết cho ngươi. Còn về vấn đề làm chó sai, ngươi… vẫn chưa có đủ tư cách này”.  

Chưa nói đến việc hắn không có thói quen thu nhận người khác làm chó sai, dù thật sự thu nhận, thì cũng có thể so với ngựa Huyết Long sao?  

Để người này đi làm chó sai cho ngựa Huyết Long còn được!  

Nghe thấy lời này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, bị lời nói ngông cuồng của Lâm Nhất làm khiếp sợ, trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi.  

Chắc hẳn Nam Cung Hạ sắp nổi giận rồi!  

Đúng như dự đoán, nụ cười trên mặt Nam Cung Hạ dần biến mất, khi nụ cười hoàn toàn biến mất, khuôn mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo tột cùng, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng ý lạnh, ý lạnh sâu tận xương tuỷ, khiến người khác nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy.  

Lạnh quá!  

Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu răng run cầm cập, cảm giác lạnh lẽo này khiến bầu không khí yên tĩnh trong thiên địa nhiều hơn một chút tiêu điều.  

Nét mặt Nam Cung Hạ tràn đầy sự lạnh lẽo, hắn ta cười gằn một tiếng.  

“Lâm Nhất, dường như ngươi đang không hiểu rõ tình hình cho lắm! Không phải người nào cũng có tư cách làm chó sai cho Nam Cung Hạ ta đâu, trên con đường thông thiên này ta chắc chắn sẽ quật khởi, tranh đấu với quần hùng của vạn giới! Không đi theo ta, với thực lực này của ngươi muốn tranh giành cơ duyên bảo tàng ở đây, ngay cả tự cách làm đá lót đường cho người khác cũng không có ấy chứ”.  

Trong mắt Đường Nham đứng bên cạnh Nam Cung Hạ lộ vẻ độc ác, hắn ta lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Một thiên tài như sư huynh ta bảo ngươi làm tay sai cho huynh ấy là xem trọng ngươi rồi. Ngươi không muốn, trên đời này có rất nhiều người muốn. Những người muốn làm chó sai cho sư huynh của ta bước ra, từ nay về sau, các ngươi sẽ không cần cống nạp đan Tinh Nguyên nữa!”  

Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên xôn xao, Đường Nham này là đang bảo mọi người phục tùng Hoả Vân giới.  

Trong mắt rất nhiều người lập tức có ánh sáng loé lên, rõ ràng đã động lòng, có điều ba chữ làm chó sai này dù sao cũng hơi khó nghe, rất khó vượt qua chướng ngại trong lòng.  

“Nam Cung đại ca, Lâm Nhất này không muốn đi theo huynh, Nhưng Chương Phong của Thanh Ưng giới là ta sẵn lòng đi theo huynh!”  

“Ta Hoàng Hổ của Thạch Lũng giới cũng sẵn lòng đi theo Nam Cung đại ca!”  

“Ta Vy Khoảnh của Phong Ảnh giới cũng thế!”  

Nhưng sau một thoáng im lặng, có ba người lần lượt bước ra, quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc