ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phụt!  

Khoé miệng của Lâm Nhất tràn ra máu tươi, gần như bị đánh lui trong nháy mắt, dưới đất nổ ra một hố to.  

“Vẫn không được, ta chỉ sử dụng chưa đến ba phần công lực đấy”.  

Tử Điện Ma Long Điểu nhẹ nhàng nói.  

“Đau quá.”  

Lâm Nhất bị đánh lui trong mơ hồ, xương cốt trên người như sắp gãy lìa.  

Nếu người ngoài nhìn thấy hình ảnh thế này e rằng sẽ sợ đến mức trợn mắt há mồm, chỉ đỡ đòn của yêu thú cấp bá chủ bằng thân thể mà lại không chết?  

“Không cần vội vàng”.  

Lâm Nhất cười khẽ, hắn lấy quả Viêm Long ra, lần này thẳng tay bẻ cả đuôi rồng của nó.  

Xem ra nếu muốn va chạm với yêu thú cấp bá chủ dựa vào thân thể, thì hắn phải tu luyện Thương Long Cửu Biến đến cảnh giới cao hơn mới được, dù sao Tử Điện Ma Long Điểu cũng không phải yêu thú bá chủ bình thường, nó cũng là dị chủng mang huyết mạch của Long Tộc.  

Thương Long Cửu Biến, Ngũ Biến!  

Sáu ngày sau, Lâm Nhất lột xác, khí huyết trên người cuồn cuộn như man thú thượng cổ. Nhưng khi bay lên trời đỡ một đòn của Tử Điện Ma Long Điểu vẫn bị đánh lùi về.  

Lần này còn thê thảm hơn, xương cốt trên người gãy lìa một nửa, tay phải thì gần như tàn phế.  

Nhưng đó là vì Tử Điện Ma Long Điểu thấy hắn hùng hổ quá, không cẩn thận sử dụng năm phần công lực.  

Nhưng thân thể của Lâm Nhất cũng tiến bộ một cách rõ ràng, thương tích nặng như thế, chỉ nằm ba ngày đã hoàn toàn hồi phục.  

Thương Long Cửu Biến, Lục Biến!  

Nửa tháng sau, Lâm Nhất và Tử Điện Ma Long Điểu giao thủ lần thứ ba, trên người hắn bây giờ đã có năm mươi bốn tia long văn Tử Điện. Đòn tấn công chấn động đất trời, cuối cùng Lâm Nhất cũng không bị đánh bay, sau khi đáp xuống đất còn có thể miễn cưỡng đứng vững.  

Hắn sử dụng huyết khí mạnh mẽ hấp thu toàn bộ dư âm cuồn cuộn, coi như đã tiến bộ lắm rồi.  

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, thân thể sừng sững của Tử Điện Ma Long Điểu vẫn khó mà rung chuyển như núi cao, không lùi dù là nửa bước.  

“Tiểu Tử, dường như ngươi vẫn luôn không dùng đến uy áp bá chủ”.  

Lâm Nhất nhẹ giọng nói, Tiểu Tử là cách gọi của hắn với Tử Điện Ma Long Điểu sau khi thân thiết.  

“Nếu ngươi còn gọi ta là Tiểu Tử thì ta cũng không ngại cho ngươi nhìn thấy sự đáng sợ của huyết mạch cấp bá chủ đâu”.  

Tử Điện Ma Long Điểu trừng Lâm Nhất, nó không hài lòng với cách gọi của Lâm Nhất lắm.  

“Được. Không gọi, không gọi nữa, Tiểu Tử, ta đồng ý với ngươi”.  

Lâm Nhất cười khẽ, ung dung nói.  

Tử Điện Ma Long Điểu gầm lên một tiếng, nó vung cánh, như muốn nổi giận.  

Bình luận

Truyện đang đọc