ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người mặc bộ áo vải lưng đeo thanh kiếm lớn kia là một tán tu một năm trước được thư viện Bạch Ngọc đặc biệt mời đến từ bên ngoài tên là La Thâm, tương đối thần bí, dường như chưa từng có người chứng kiến hắn ta xuất chiêu. Thư viện Bạch Ngọc cố tình giấu giếm người này, có ý để hắn đảm nhiệm trọng trách đánh úp, chỉ e là không dễ đối phó”, Mặc Linh khẽ nhíu mày, lắc đầu nói.  

Nàng ta đã thu thập rất nhiều tư liệu của đối thủ, khá đau đầu đối với loại người không biết chút gì về lai lịch này.  

“Còn về người còn lại…”.  

Mặc Linh nhìn về phía Lâm Nhất: “Tên là Trần Vũ, nghe nói là một kỳ tài trăm năm khó gặp của thư viện Bạch Ngọc, tài năng Linh văn từ lâu đã đạt đến mức độ khủng khiếp, hai năm trước đã là Huyền sư tam phẩm. Nói thêm một câu, ngày đó người thanh niên áo trắng bị ngươi sỉ nhục chính là đại ca của hắn ta”.  

Lâm Nhất như bừng tỉnh, chẳng trách vừa rồi ánh mắt của người này nhìn mình cực kỳ quái dị.  

Ở chỗ không xa, đám người của thư viện Bạch Ngọc cũng đang đánh giá nhóm người của thư viện Thiên Phủ. Ánh mắt của rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều hướng về phía Lâm Nhất và đều mang vẻ quái dị.  

“Không phải nói thư viện Thiên Phủ mời một nhân tài của điện Huyền Dương đến làm ngoại viện hay sao, sao lại xuất hiện tên tiểu tử này?”  

“Ha ha, chắc là giá cả dễ đàm phán đi. Nhân tài của thế lực cấp bá chủ há lại dễ dàng mời đến được, không đàm phán được cũng là việc bình thường”.  

“Thư viện Thiên Phủ vốn dĩ cũng có chút ưu thế, bản thân đã có một người đến từ Thiên Kiếm Tông, lại mời thêm một nhân tài của thế lực cấp bá chủ thì đúng là sẽ rất khó đối phó, nhưng giờ thì không cần quá để ý nữa rồi”.  

“Vốn dĩ đã không cần phải để ý, đối thủ của chúng ta chỉ có một người”.  

Người của thư viện Bạch Ngọc thu lại tầm mắt, vẻ mặt đều trở nên vô cùng thư thái, chỉ là khi nghĩ đến trận chiến cuối cùng gặp phải thư viện Tử Lô thì sắc mặt lại tở nên nghiêm trọng.

Tất cả ánh mắt đều đổ về phía người Tào Hưu, đối diện với áp lực của thư viện Tử Lô, đến lúc đó đều sẽ phải dồn hết lên người này.  

Tào Hưu thấy vậy chỉ cười nhạt nói: “Mặc dù nói danh tiếng của Tào Chấn rất nổi ở bên ngoài, vô cùng hiển hách, nhưng ta cũng không phải là người dễ đối phó như vậy. Chưa chắc đã không có cơ hội, Tào Chấn kia muốn biến chúng ta thành viên đá lót đường cho hắn ta trong cuộc chiến giữa năm thư viện lần này, ha ha, Tào Hưu ta há lại không như vậy!”  

Giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng dã tâm lại tương đối lớn, khiến gương mặt của đám người bên phía thư viện Bạch Ngọc đều run lên.  

Loại nhân tài ở thế lực cấp bá chủ này, tuổi tác không lớn, nhưng tầm mắt thì chẳng có ai hướng xuống cả, e là bọn họ đều có dã tâm với Quần Long thịnh yến sắp diễn ra trong hơn nửa năm tới.  

Bây giờ, loại thi đấu này đối với hắn ta mà nói, chỉ là món khai vị mà thôi.  

Chẳng qua hắn ta có thể có được tự tin và khí thế bá đạo như vậy, đệ tử và trưởng lão của thư viện Bạch Ngọc cũng đều cảm thấy vui vẻ.  

“Đó là người của thư viện Thanh Lộc, nam tử áo xanh đi đầu là Giang Dật, hắn ta chính là ngoại viện mà bọn họ mời đến. Đến từ thế lực cấp bá chủ Càn Vân Tông, ta từng tìm hiểu được, hắn ta đứng trong danh sách mười người đứng đầu của đệ tử nội môn trong Càn Vân Tông. Coi như là một kỳ tài võ đạo, tuổi còn nhỏ mà đã tu luyện được Hỗn Nguyên Quyết của Càn Vân Tông đến cảnh giới tầng thứ 8 rồi, không thể xem thường”.  

Bình luận

Truyện đang đọc