ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất biến mất, hắn hơi nhướng mày, vung ống tay áo, kiếm Táng Hoa vỗ lên trên một giọt nước.  

Oanh! Oanh!  

Kiếm ý cuồn cuộn ngập tràn trong giọt nước, hồ nước rộng lớn bị kiếm ý kinh khủng làm không ngừng rung động.  

Cơ Vô Dạ bị nổ bay nhìn thấy giọt nước bay tới từ xa đang không ngừng phóng to trước mắt, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.  

Không đợi thân thể hoàn toàn rơi xuống nước, hắn ta giơ tay, rút kiếm ra khỏi vỏ.  

Kiếm ra khỏi vỏ, huyết quang chói loá, thân kiếm lập tức ngăn cản giọt nước vốn muốn xuyên thủng trái tim hắn ta.  

Ầm!  

Tiếng nổ tựa như sấm vang vọng trong đất trời, sau khi giọt nước nổ tung, một màn nước cao hơn trăm trượng dâng trào.  

Khoé miệng Cơ Vô Dạ có máu chảy ra, dưới sự dao động của cuồng phong, sắc mặt hắn ta trở nên khá khó coi.  

Khi nãy còn khoác lác là không cần rút kiếm…  

Ngay sau đó đã lập tức phải rút kiếm, cứ thế tự làm mất thể diện của mình.  

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn nên nghiêm túc chút đi, nếu không ngươi sẽ chết thật đấy”.  

Lâm Nhất lạnh lùng nhìn đối phương.  

Nếu ngươi không nghiêm túc thì ngươi sẽ chết thật đấy!  

Chiến giáp huyết quang đột nhiên nổ tung, sau đó là một giọt mưa ép Cơ Vô Dạ phải rút kiếm trong nháy mắt.  

Tình thế thoáng chốc thay đổi thật sự khiến mọi người bất ngờ.  

Những người ở ven bờ biển Trăng Khô đều thầm tặc lưỡi, không chỉ Cơ Vô Dạ, Lâm Nhất này cũng không hề yếu.  

Với kiếm ý ẩn chứa trong giọt mưa nhìn như tầm thường khi nãy, e rằng dù là thiên tài Dương Huyền viên mãn nào cũng có thể bị nghiền thành một đống thịt nát.  

Dưới tình huống bất ngờ là chiến giáp nổ tung vẫn có thể rút kiếm ngăn cản giọt mưa này, thực lực của Cơ Vô Dạ đã vô cùng rõ ràng rồi.  

Hai người này không hổ danh là hai người có thể đi đến cuối cùng, cả hành trình đều không phải dựa vào may mắn.  

Cơ Vô Dạ lau đi vết máu trên khoé miệng, lè lưỡi liếm mấy cái, nét mặt vốn đã hung tàn dữ tợn càng có vẻ ác độc hơn.  

“Có thể ép ta đến nước này, chẳng trách ngươi có thể đi đến trước mặt ta, ít nhất hai tên Tần An và Bùi Nhạc kia đều không làm được”.  

Cơ Vô Dạ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng đôi mắt lạnh lẽo chứa đựng huyết quang. Đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó thì nhếch miệng cười, vừa lạnh lẽo vừa kỳ quái.  

Bình luận

Truyện đang đọc