ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Lâm Nhất nhìn nha đầu này, trầm tư suy nghĩ.  

Lãnh Hương Vân lập tức ngại ngùng, cúi đầu nói: “Không... Không có, không có... Ta chỉ là Huyền sư nhị phẩm thôi, chưa đến mức tinh thông đâu”.  

Trên người Lâm Nhất có một áp lực chỉ Huyền sư mới có thể cảm nhận được, áp lực này rất có thể là đến từ dao động hồn lực của hắn. Người ngoài không rõ, nhưng Lãnh Hương Vân lại có thể cảm nhận được rõ ràng, sao nàng ta dám nói mình tinh thông Linh văn khi ở trước mặt Lâm Nhất được?  

Đợi sau khi hai tên bảo chủ bị thương kia bình phục đến bảy, tám mươi phần trăm, mọi người thêm cả Lâm Nhất vội vàng lên đường trong đêm.

Trong bóng đêm, các cao thủ do Tam Ưng Bảo chọn lựa nhanh chóng lên đường, thỉnh thoảng gặp phải vòng vây của bang Huyết Lang đều dễ dàng giải quyết, hầu như không tốn sức lực.  

Dù sao trong tiểu đội cao thủ này, ngoại trừ Lãnh Hương Vân thì tu vi yếu nhất cũng có cảnh giới Dương Huyền đại thành.  

“Tìm được rồi!”  

Khi trời vừa tờ mờ sáng, cuối cùng cao thủ Tam Ưng Bảo cũng tìm thấy cao thủ bang Huyết Lang ở phía sau một sườn núi hoang vắng.  

Trong phạm vi một nghìn dặm đều là phạm vi thế lực của Tam Ưng Bảo, người của bang Huyết Lang chắc chắn sẽ không quen thuộc bằng nhóm người Lãnh bảo chủ.  

Điều động cao thủ, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn.  

Bên rìa sườn núi có một nhóm người đang dựng trại đóng quân, bày sẵn thế trận chờ đón địch.  

Những người bang Huyết Lang trong doanh trại cũng đều là cao thủ, không hề thua kém. Người cầm đầu có khuôn mặt dữ tợn, bên má trái có một vết sẹo chạy dài từ trán qua hốc mắt, mặc một bộ chiến giáp thật dày. Chiến giáp có hoa văn hình rồng hung dữ, hoa văn phát ra ánh lửa chói mắt, trong lúc mơ hồ dường như có thể nhìn thấy một con rồng lửa quấn quanh người hắn ta.  

Người này chính là bang chủ của bang Huyết Lang, rất nhiều người ở quận Kỳ Liêm gọi thẳng hắn ta là Huyết Lang. Hắn ta tàn bạo, khát máu, gian xảo như sói, có tiếng tăm lẫy lừng ở quận Kỳ Liêm.  

“Kẻ thua cuộc còn dám đến, nhanh thế mà đã quên mất lúc trước đã thua trong tay ta thế nào sao? Xem ra bài học dạy cho ngươi lúc trước vẫn chưa đủ, còn dám tới tranh giành kho báu Lôi Vân!”  

Huyết Lang mặc giáp Viêm Long cười dữ tợn, lạnh lùng quát.  

Ầm!  

Hắn ta nói xong, Linh văn trên bộ giáp Viêm Long không ngừng lấp lánh, một uy áp cảnh giới Âm Dương bá đạo và mạnh mẽ bùng nổ.  

Cuồng phong nổi lên trong sơn cốc, khí lạnh sớm mai lập tức biến mất, một hơi thở táo bạo và nóng rực tràn ngập trong không khí.  

“Đám vô dụng Tam Ưng Bảo mau cút về đi, nếu không thì đừng trách bang chúng ta nổi giận giết sạch các ngươi”.  

“Ha ha ha!”  

Trước hung uy này, tất cả thành viên bang Huyết Lang đều ngạo mạn cười ầm lên.  

Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía Huyết Lang, chỉ xét riêng về tu vi và khí tức thì thật ra người này còn kém hơn Lãnh bảo chủ một chút, nhưng nhờ có bộ giáp Viêm Long, hắn ta trở nên mạnh hơn, thậm chí mơ hồ có thể so sánh với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.  

Khó trách lúc trước ba người phe Tam Ưng Bảo hợp lực vẫn thua trong tay tên Huyết Lang này.  

Bộ giáp Viêm Long này đúng thật có điểm vượt trội, song cũng mang lại sự tự tin rất lớn cho Huyết Lang. 

Bình luận

Truyện đang đọc