Thua Chương Diệp không phải bởi thực lực hắn ta không đủ mà là vì Chương Diệp quá mạnh mẽ, đã là đối thủ cùng cấp bậc với Hồ Tử Phong.
“Cố lên!”
Bạch Vũ Phàm tỏ vẻ tín nhiệm hắn ta, gật đầu nói.
Advertisement
“Vòng thứ nhất ta vẫn đủ tự tin thay tông môn thủ vững hai tòa thành!”
Phùng Đạo Vũ rất có lòng tin, hắn ta thi triển thân pháp, nhảy xuống đài luận võ.
Advertisement
Ánh mắt quét qua, trực tiếp hướng về phía Tử Viêm Môn.
“Phùng Đạo Vũ – Thanh Vân Môn xin được đệ tử Tử Viêm Môn chỉ giáo!”
Hiển nhiên, Phùng Đạo Vũ đang muốn lấy lại danh dự, thay Trương Thanh xả giận vì trận chiến thất bại trước đó.
“Không biết sống chết”.
Chợt, một tiếng quát lạnh vang lên, ở vị trí của Tử Viêm Môn có một bóng người bay vọt lên trời.
Đợi đến khi người nọ hạ xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng kinh hô.
“Tuyển thủ chính!”
Đối mặt với Phùng Đạo Vũ của Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn lại không chút do dự phái tuyển thủ chính của mình xuất chiến.
Không ai ngờ sẽ có tuyển thủ chính xuất hiện trong vòng thứ nhất.
Vừa nãy, Phùng Đạo Vũ còn rất có lòng tin, nhưng hiện tại sắc mặt hắn ta trông cực kỳ khó coi.
Lâm Nhất thầm than một tiếng, sợ là Thanh Vân Môn đã bị đối phương gài bẫy rồi…
Mới vòng thứ nhất mà Tử Viêm Môn đã phái tuyển thủ chính ra.
Vì sao chứ?
Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến lúc tranh đoạt linh khoáng, đệ tử cốt cán đã xuất chiến sẽ không có đủ thực lực sao?
Tài nguyên cạnh tranh trong vòng thứ nhất chính là thành trì, lợi nhuận có được là tiền tài bình thường.
Tuy rằng lớn nhưng đối với tông môn thì dù có mất hai tòa thành cũng vẫn có thể chấp nhận được.
Thế nhưng, một khi