“Lâm Nhất, núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài, món nợ này sớm muộn ta sẽ đòi lại Lăng Tiêu Kiếm Các!”
Sắc mặt Văn Ngạn Bác thay đổi liên tục, chạy đi thật xa, lại định trốn.
Ầm!
Nhưng ông ta vừa đi được vài bước, vuốt rồng thô to của Tử Điện Ma Long Điểu đã giáng xuống từ trên trời, giống như cột đá to lớn chặn trước mặt ông ta. Mặt đất rung chuyển nổ ra sóng xung kích đáng sợ, Văn Ngạn Bác lại phun ra ngụm máu tươi, bị đánh lùi về.
Đầu của Tử Điện Ma Long Điểu lại cúi xuống lần nữa, Văn Ngạn Bác hoảng sợ, hai tay quơ loạn xạ, không ngừng lùi về phía sau.
Đợi đến khi đầu Ma Long Điểu rụt về, sắc mặt Văn Ngạn Bác giống như tro tàn. Ông ta xem như đã tuyệt vọng, có yêu thú này ở đây, ông ta hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát, chẳng trách vẻ mặt hắn luôn tràn đầy giễu cợt.
Nhưng Văn Ngạn Bác ở đế quốc Đại Tần chung quy cũng là kiêu hùng một thời, ông ta nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, làm ra hành động khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Phịch!
Đường đường là chủ một môn phái, cứ vậy đột ngột quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất, cúi đầu nói: “Lâm Nhất, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta một lần đi. Lăng Tiêu Kiếm Các và Hỗn Nguyên Môn tranh đấu lâu như vậy, không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt chứ”.
Tả Vân nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy thất vọng, đây là sư tôn mà khi xưa hắn vô cùng kính trọng sao?
Thực sự quá ghê tởm.
Hắn ta quay lưng đi, thật sự không muốn nhìn người nọ.
“Ông quỳ trước đi!”
Lâm Nhất cũng chẳng muốn nhìn đối phương, thân hình hắn nhoáng lên một cái, phút chốc đã đến trước mặt Lạc Phong trưởng lão.
“Lạc trưởng lão không sao chứ?”, Lâm Nhất tỏ vẻ quan tâm.
Lạc Phong mỉm cười và nói: “Không sao đâu, không chết được!”
“Trưởng lão, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”, Lâm Nhất lên tiếng hỏi.
Lạc Phong thở dài, nói ngắn gọn một lượt tất cả những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua. Khoảng thời gian khổ cực của Kiếm Các vốn bắt đầu từ sau khi Văn Ngạn Bác thăng cấp lên Thiên Phách.
Thậm chí Mai hộ pháp cũng buộc phải bế quan sớm, chuẩn bị đột phá lên Thiên Phách.
Trong mắt Lâm Nhất bỗng xẹt qua một tia lạnh lùng, hắn xoay người nhìn về phía Văn Ngạn Bác, trầm giọng nói: “Tha cho ông cũng được, sau khi tiếp ta ba quyền, nếu ông không chết, ta sẽ thả ông đi”.
Rầm!
Rầm!
Lâm Nhất cũng không dong dài, đợi ông ta nói xong, hắn liền điều động hơn ba mươi sợi long văn Tử Điện, dùng Thương Long Cửu Biến đánh liên tục hai quyền.