ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, trong lòng thầm nhủ, đệ tử từ Thiên Kiếm Tông này ra quả thực có chút bất phàm.  

Chỉ là một đệ tử nội môn mà đã che lấp đi hào quang của rất nhiều đệ tử nòng cốt trong thư viện Thiên Phủ. Để mà so sánh, thì Lăng Tiêu Kiếm Các của Đế Quốc Đại Tần quả thực là kém xa.  

Nhưng cho dù là bụi trần thì cũng đều có tự tôn của mình.  

Huống hồ là Lâm Nhất hắn!  

Dám đến khiêu khích, bất kể ngươi là ai, đều cũng phải cút trở về cho ta!  

Đáy mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang lạnh lẽo, đoá Tử Diên Hoa màu bạc ở nơi Tử Phủ bỗng nhiên bung nở. Không đợi đến khi tất cả các cánh hoa nở hết, Chân nguyên màu bạc hùng hậu mà cô đọng đã tràn ra khắp toàn thân, loại sức mạnh dồi dào tựa như vô số con sông đang cuộn trào trong cơ thể hắn.  

Đợi đến khi đối phương áp sát, năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt, giống như một con hung thú đang tích tụ sức mạnh chờ được bùng phát, lại giống như một thanh kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, nện ra một quyền sấm sét.  

Uỳnh!  

Mục Tuyết đến rất nhanh nhưng đi cũng nhanh, theo tiếng nổ vang lên, chớp mắt đã bị chấn bay ra ngoài.  

Sau khi đáp xuống đất, gương mặt nàng ta đỏ lựng đến phát sợ, hự một tiếng trong cổ họng.  

Chỉ một quyền đã bị nện cho bay ra ngoài, nghe chừng cũng mất khá nhiều thể diện  

Chân nguyên cuồn cuộn không dứt bên trong cơ thể tràn ra, đánh tan quyền mang bên trong cơ thể, đôi mắt Mục Tuyết lạnh băng, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Lâm Nhất. Thần sắc thay đổi liên tục, một hồi sau.  

Cuối cùng cũng mở miệng nói: “Quả thực không yếu như trong tưởng tượng của ta, nhưng một chưởng này ta cũng mới chỉ dùng có ba phần lực”.  

Giọng nói lạnh lùng vẫn mang ý không phục như cũ. Nhưng cơn giận trong người đã giảm đi không ít, không còn nhìn đời bằng nửa con mắt như lúc đầu nữa, cũng coi như đã dần chấp nhận Lâm Nhất.  

Lâm Nhất cười mà không nói.  

Chỉ dùng ba phần lực, ta chắc gì đã không phải như thế?  

“Tiểu nha đầu, bây giờ biết lời ta nói không phải giả rồi chứ?”, tiền bối Đường Du mặt lộ ý cười, khẽ giọng nói.  

Mục Tuyết thu hồi lại tầm mắt, hờ hững nói: “Ta còn chưa có xuất kiếm đâu”.  

Thiên Kiếm Tông lấy kiếm lập Tông, môn hạ đệ tử đương nhiên cũng sở trường về tu vi Kiếm đạo. Xuất kiếm và không xuất kiếm hoàn toàn là hai loại lực chiến đấu khác nhau.  

Không xuất kiếm? Chỉ dựa vào kiếm ý vừa mới nhập Tiên Thiên thì vẫn còn chưa đủ.  

Lâm Nhất trái lại chẳng tranh cãi, chỉ là trong lòng thầm nhủ, nha đầu này e là vẫn chưa từng được chứng kiến phong thái của hắn khi xuất kiếm.  

Nếu không, chắc chắn sẽ hối hận vì đã nói những lời này.

“Được rồi, đừng làm rộn lên nữa. Đệ tử của thư viện Bạch Ngọc sợ là đã gây sự đến đây rồi, sóng gió cỡ này bậc trưởng lão như ta chắc chắn không thể ra mặt. Cuộc chiến giữa năm thư viện còn mười ngày nữa là sẽ bắt đầu, ta không muốn trước lúc đó lại truyền ra tin tức gì gây bất lợi cho thư viện Thiên Phủ, hai người các ngươi đừng có lề mề nữa”.  

Vẻ mặt tiền bối Đường Du nghiêm trọng, nói bằng giọng nhàn nhạt.  

“Vậy thì đi gặp mặt đám người thư viện Bạch Ngọc này thôi”.  

Thấy vậy, Mục Tuyết không dám gây chuyện nữa. 

Bình luận

Truyện đang đọc