Sau khi đứng vững lại, Lâm Nhất khẽ giọng lẩm bẩm, mặt có vẻ nghi ngờ.
Lá cây giữa trời dần dần rơi rụng, mỗi một phiến lá rơi đều chứa kiếm ý của gió, khiến Lâm Nhất chắc chắn suy đoán trong lòng.
Chẳng lâu sau, trên mặt đất đã trải đầy lá rụng.
Lâm Nhất có chút do dự, bước chân lên. Vù vù. Đi trên lá cây có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý mênh mông bao la, giống như đang đạp lên một mặt nước hồ. Tất cả đều là nước do kiếm ý của gió diễn hóa thành, trên mặt nước thậm chí còn lóe ra tia chớp dày đặc.
Hắn đi rất cẩn thận, thúc đẩy kiếm ý Thông Linh đến cực hạn. Hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu bất cẩn một chút sẽ bị số lá cây đáng sợ ở dưới chân nuốt chửng, không còn sót lại mảnh vụn nào.
Khi đến dưới cây, một cuốn sách cổ rơi xuống từ trong cành lá cao như núi.
“Võ học Tạo Hóa?”
Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, đưa tay vẫy nó tới.
Khi mật tịch rơi vào tay, ngoài bìa viết bốn chữ rõ ràng: Thanh Tiêu Kiếm Quyết. Từng nét bút đều chứa đầy ý vị, bút lực mênh mông, giống như rồng rắn bay lượn. Tia chớp bạc xé gió bay đi, lại có gió lớn rít gào, đại khí bao la.
Thình thịch!
Tim Lâm Nhất đập điên cuồng, hắn có dự cảm kiếm quyết trong tay có thể là võ học Tạo Hóa hoàn chỉnh, thậm chí phẩm cấp khá cao, hơn xa võ học Tạo Hóa bình thường. Chỉ riêng bốn chữ cổ Thanh Tiêu Kiếm Quyết đã khiến hắn có cảm giác như vậy.
Khi giở cuốn sách ra, Lâm Nhất đọc thấy nội dung trong đó, trong lòng xác định.
“Thời thượng cổ, có cây thần Thanh Tiêu, dùng mộc sinh phong, vân diệp thành lôi, động là phong lôi ngút trời, cửu tiêu chấn động; tĩnh là sóng gió chưa nổi, tiếng sấm như đàn. Đời này ta may mắn được nhìn thấy cây thần Thanh Tiêu, kinh hồng một thoáng, khơi mở trí tuệ, sáng tạo ra kiếm quyết này…”
“Thanh Tiêu Kiếm Quyết, võ học Tạo Hóa, thượng phẩm đỉnh cao. Ngoại trừ kiếm quyết, còn có Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, đều là võ học Tạo Hóa thượng phẩm đỉnh cao. Ngươi có thể có được kiếm quyết này, ắt đã thông qua khảo nghiệm cây non của cây Thanh Tiêu, lão phu tên là Kiếm Vô Nhai, cả đời không thua kém ai. Tuy công pháp này ta tình cờ thuận tay sáng tạo, nhưng nếu ngươi tu luyện cũng không được sỉ nhục tên tuổi ta”.
Thanh Tiêu Kiếm Quyết, Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm.
Trên mặt Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng, đây là một võ học Tạo Hoá vô cùng hoàn chỉnh, vừa có kiếm quyết cũng vừa có kiếm pháp.
Hơn nữa quả nhiên cấp bậc còn không thấp, thượng phẩm đứng đầu, đã là tồn tại cấp bậc cao nhất trong võ học Tạo Hoá rồi. Hơn thế nữa chính là võ học Tạo Hoá cao cấp, theo cách giải thích của Nguyệt Vi Vi, dù là ở thế giới lớn thì võ học cấp bậc này cũng cực kỳ hiếm có.
“Lần này thật sự nhận được đền bù như mong muốn rồi”.
Lâm Nhất cất bí tịch đi, lạy cây non Thanh Tiêu một cái.
Trong các công pháp mà hắn tu luyện, Tử Diên Kiếm Quyết có thể được xem là một công pháp không tệ. Trần Quang kiếm pháp và Bá Kiếm cũng không yếu, nhưng hai công pháp này không có kiếm quyết tương ứng, khiến Lâm Nhất cảm thấy khá tiếc nuối.
Dù sao thì kiếm khách cũng theo đuổi sự hoàn mỹ, công pháp và kiếm pháp hoàn toàn thống nhất mới có thể thể hiện được phong mang vốn có của kiếm khách.
“Cũng xem như không phí công đến đây một chuyến”.