ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một thanh niên áo xám bên cạnh hắn ta khẽ cười đáp: “Dương sư huynh, vẫn nhớ nhung mãi không quên được Liễu sư muội à. Tiểu tử áo sam xanh này tên là Lâm Nhất, đến từ Đế Quốc Đại Tần, nghe nói Liễu Vân Yên có thể trở thành đệ tử nòng cốt phần nhiều công lao là do hắn. He he, hơn nữa tính khí còn khá là ngông cuồng, vì để trở thành Khách khanh mà không nói đến việc đã đánh bại Mặc Phong, còn ở trước mặt Mặc Linh sỉ nhục Mặc Phong nữa”.  

“Ố?”  

Khi nghe thấy lời của thanh niên áo xám này, trong đáy mắt người thanh niên họ Dương này bỗng loé lên vẻ khác lạ, ngay sau đó cười nói: “Thằng nhóc thú vị, chẳng qua tốt nhất hắn đừng có ngáng đường của ta, ta không có dễ tính giống như Mặc Linh sư tỷ đâu”.  

Lời vừa dứt, đáy mắt hắn ta liền lộ ra vẻ âm hiểm tàn nhẫn, khiến người thanh niên áo xám đứng cạnh thoáng vẻ kiêng dè.  

Trong lòng lại thoáng mặc niệm cho Lâm Nhất, tiểu tử này có lẽ cảm thấy việc mình trở thành chấp sự Khách khanh thì những ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp rồi.  

Nhưng đầu tiên là mạo phạm Mặc Linh, giờ lại bị Dương Hùng sư huynh nhắm trúng, e là chỉ không cẩn thận một chút thôi thì sẽ có hậu quả vô cùng khó coi.  

Có thể tiếp tục ở lại đây hay không cũng là một vấn đề.  

Lưng chừng núi của Linh Mộc Phong, ở một nơi mây mù dày đặc, Liễu Vân Yên dừng chân lại khẽ cười nói: “Đến rồi”.  

“Đến rồi?”  

Trong mắt Lâm Nhất thoàng vẻ nghi hoặc, đưa tầm mắt qua nhìn một lượt không hề trông thấy có bất kỳ vết tích của căn nhà nào.  

“Rót một chút Chân nguyên của ngươi vào lệnh bài chấp sự trong tay ngươi thử xem”.  

Trên mặt Liễu Vân Yên lộ ý cười nhàn nhạt, tỏ ý bảo Lâm Nhất lấy lệnh bài chấp sự Khách khanh của mình ra.  

Nghe theo lời nàng ta, Lâm Nhất rút lệnh bài ra rót một chút Chân nguyên vào bên trong.  

Uỳnh!  

Thình lình cuồng phong nổi lên, thổi bay mây mù, một tiểu viện nhỏ vô cùng độc đáo và yên tĩnh từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhất, rõ là thần kỳ.  

Trước đó, dưới lớp mây mù mờ ảo, hắn hầu như không thể phát giác ra được sự tồn tại của tiểu viện này.  

Bất luận là tầm mắt hoặc là cảm nhận của cơ thể võ giả đều không thể phát giác ra được.  

“Viện của Khách khanh và đệ tử nòng cốt đều có Linh trận bảo vệ, không chỉ kín đáo mà còn tương đối an toàn. Ngươi ở bên trong đó, bất luận là tu luyện võ kỹ gì, gây ra động tĩnh lớn đến đâu, người ngoài có muốn thăm dò hay nghe ngóng thế nào thì cũng không thể tìm ra được chút vết tích nào”.  

Liễu Vân Yên khẽ cười giải thích cho Lâm Nhất.  

“Trái lại cũng không tệ”.  

Kín đáo bí mật như vậy rất hợp với ý của Lâm Nhất, gật gật đầu nhìn về phía Liễu Vân Yên nói: “Cô ở chỗ nào, nếu có thời gian rảnh ta đi tìm cô”.  

“Nơi ở của nữ sao có thể tuỳ tiện nói cho ngươi biết, nhưng mà nếu tâm trạng của ta tốt thì có lẽ sẽ chủ động đến tìm ngươi”.  

Liễu Vân Yên nở một nụ cười sáng lạn, lời vừa dứt liền xoay người rời đi.  

Chẳng cho Lâm Nhất một cơ hội giải thích, khiến hắn cười khổ mãi.  

Hắn vô cùng bất lực lắc đầu nói: “Ta chẳng có ý đồ bất chính gì đâu, chỉ là muốn nghe ngóng nhiều hơn về phương diện Linh văn mà thôi”.  

Nhưng mà hắn đoán chừng Liễu Vân Yên cũng chỉ cố ý trêu đùa mình thôi.  

Nữ nhân này trong lòng luôn che giấu tâm sự, nàng ta sẽ không xem trọng chuyện tình cảm nam nữ.  

Bước vào bên trong viện, Lâm Nhất thoải mái ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó, sau đó lại kích hoạt lệnh bài chấp sự.  

Màn sương mù lại bao phủ như cũ, chẳng qua Lâm Nhất ở sâu bên trong đó lại không hề bị ảnh hưởng.  

Bình luận

Truyện đang đọc