ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiếu niên day ấn đường, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi hỏi Mặc Linh: “Có thật là có người vẽ được một vạn loại Linh văn không?”  

“Đương nhiên rồi”.  

Mặc Linh bình tĩnh, khẽ chau mày: “Xem ra thiên phú Linh văn của ngươi cũng không yêu nghiệt như ta tưởng tượng. Một vạn loại Linh văn, ngươi mới hoàn thành một nghìn năm trăm loại. Trong đó có ít nhất một phần ba Linh văn cẩu thả đến mức không nỡ nhìn, không thể tính là hoàn thành”.  

“Nói đúng hơn là ngươi chỉ vẽ thành công tám trăm loại”.  

Lâm Nhất nhìn “kiệt tác” của mình, không lên tiếng phản bác, có rất nhiều loại Linh văn mà chính hắn còn cảm thấy không đạt tiêu chuẩn.  

“Ngươi về trước đi. Nếu ngày mai không có tiến bộ, ta sẽ phải cân nhắc lại”.  

“Cân nhắc việc gì cơ?”

“Cân nhắc xem ta có nhìn lầm người hay không, dù sao thì không phải ai cũng đáng được Mặc Linh ta đây đích thân dạy bảo”.  

Mặc Linh lạnh lùng đáp.  

Cơn giận lập tức dâng lên trong lòng Lâm Nhất, hắn đâu có yêu cầu nàng ta dạy, thái độ này cứ như hắn hạ thấp mình cầu xin nàng ta vậy.  

Nhưng lúc này có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc có thể vì sự kiêu ngạo của bản thân Lâm Nhất, không thể nuốt trôi cơn giận này.  

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi.  

Trong cơn đau đầu như búa bổ, Lâm Nhất bước đi lảo đảo về phía chỗ ở tại Linh Mộc phong.    

Sau khi đợi hắn đi xa, Du trưởng lão lặng lẽ hiện thân, nhìn những Linh văn mà Lâm Nhất để lại ở bốn phía, khẽ thở dài: “Tiểu tử này đúng là một yêu nghiệt, lần đầu tiếp xúc mà đã vẽ được một nghìn năm trăm loại Linh văn chỉ trong một buổi sáng”.  

Mặc Linh cúi đầu, nghiêm túc nhặt cuộn tranh mà Lâm Nhất vứt lên, bình tĩnh tiếp lời: “Đây không phải giới hạn của hắn, chỉ mới bắt đầu thôi ạ”.  

“Mặc Linh, yêu cầu của cô có không thực tế quá không?”  

Du trưởng lão chau mày, một buổi sáng vẽ được một vạn loại Linh văn, nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu.  

Ngay cả Huyền sư tam phẩm bình thường e rằng cũng không thể làm được.  

Mặc Linh bình tĩnh trả lời: “Nếu không thì phải làm cách nào để hắn trở thành Huyền sư tam phẩm trong vòng nửa tháng đây? Huyền sư tam phẩm đâu dễ đạt tới, vả lại cơ sở của hắn thực sự quá kém, chỉ có thể dùng cách thức ngu ngốc này để ép buộc hắn”.   

Du trưởng lão nghĩ kĩ lại thì thấy cũng có lý nên không nói gì nữa.  

Sau khi trở lại Linh Mộc phong.  

Lâm Nhất vừa ngã đầu xuống liền muốn ngủ, cơn mệt mỏi vô tận lan khắp toàn thân, từ mỗi tế bào điên cuồng truyền đến đại não.  

Đầu đau như búa bổ, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.  

Hắn nhắm mắt do dự hồi lâu, sau đó cố gắng đi tới phòng tu luyện, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết để tiến vào trạng thái tu luyện.  

Bình luận

Truyện đang đọc