ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trăm trượng, một trượng tương đương ba mét, trăm trường là ba trăm mét, trong phạm vi ba trăm mét này, chỉ cần hắn muốn thì bất kỳ lúc nào cũng sẽ trở thành vùng cấm của đối thủ.  

Ngoài ra, tám mươi mốt bóng kiếm này còn có thể thuận theo tâm ý của hắn, thoáng chốc biến thành một cơn lũ hung hãn, quét qua hết thảy.  

Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!  

Trong cùng cảnh giới, có được kiếm trận này hoàn toàn xứng với hai chữ vô song… Thiên hạ vô song!  

Thế nhưng cụm “cửu chuyển quy nhất, phượng minh triêu dương” mang ý nghĩa gì?  

Trong kiếm quyết có ghi chép, khi đạt đến tầng chín đỉnh phong thì có thể triệu hồi Tử Băng Diên Tước – Băng Phượng thượng cổ.  

Hiện tại, kiếm trận đã thành hình, nhưng vẫn không thấy Băng Phượng.  

Cửu chuyển quy nhất!  

Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, dường như nghĩ ra điều gì đó. Hoa Tử Diên có thể nghịch chuyển, sản sinh ra bí thuật Một thoáng phồn hoa… Chẳng lẽ Tử Diên Kiếm Quyết cũng có thể nghịch chuyển ư?  

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất vụt sáng, quyết định thử một phen.  

Tuy nhiên, nếu không cẩn thận thì chuyện nghịch chuyển bí thuật rất dễ làm ảnh hưởng đến bản thân.  

Ví như Một thoáng phồn hoa, khi hắn chưa đạt đến cảnh giới tương ứng, lại miễn cưỡng nghịch chuyển, đã khiến chân nguyên tiêu hao hoàn toàn.  

Sau một hồi suy tư, Lâm Nhất đã có ý định.  

Giờ cứ thử xem sao, tuy rằng thử sẽ có nguy hiểm, nhưng không dám thử thì mãi mãi không hiểu được sự ảo diệu của mấy chữ “cửu chuyển quy nhất” kia.  

Một khi đã quyết định, Lâm Nhất không tiếp tục do dự mà bắt tay vào hành động.  

Hai tay hắn kết thành ấn, khống chế kiếm trận từ từ hoạt động.  

Ầm!  

Tuy nhiên, chỉ mới thay đổi một chút mà những bóng kiếm màu bạc vốn đang lơ lửng lên xuống quanh người hắn bỗng khựng lại.  

Lâm Nhất nghịch chuyển kiếm trận hệt như đang lao như điên, đâm đầu về phía một khối sắt cứng rắn và hùng vĩ.  

Hắn rên lên một tiếng, lục phủ ngũ tạng đau đớn không thôi, suýt nữa đã hộc máu.  

“Đáng chết…”, Lâm Nhất không ngờ vừa bắt đầu đã gặp phải trở ngại.  

Nhưng nếu như vậy đã từ bỏ thì đó lại không phải tính cách của hắn.  

Liều vậy!  

Ánh mắt thiếu niên lóe lên tia hung ác, trong quá trình kết ấn, chân nguyên không ngừng sôi trào.   

“Tạch… tạch… tạch…”, toàn thân hắn run lên như một thanh kiếm, mỗi một lần như vậy đều vô cùng đau đớn.  

Bình luận

Truyện đang đọc