*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc bóng người chạm đất, khoé miệng đã chảy ra một dòng máu tươi, cơ thể khẽ lảo đảo suýt chút nữa là rơi khỏi đài.
Là Lâm Nhất!
Cổ Đằng này rốt cuộc vẫn là đệ tử nội môn của thư viện Thiên Phủ, nền tảng sức mạnh quả thực kinh người.
“Có chút bản lĩnh đó”.
Lâm Nhất lau đi vệt máu nơi khoé miệng nhìn về phía đối phương, khẽ cười nói.
Có Long Tường Chiến Thể đỉnh phong hộ thân, hắn trái lại không hề bị thương nặng, chỉ là không thể không thừa nhận rằng. Long Hổ Quyền danh chấn Đại Tần quả thực kém hơn không ít so với Phá Sơn Quyền.
“Còn dám mạnh miệng, liều lĩnh không biết điều!”
Đáy mắt Cổ Đằng thoáng hiện vẻ dữ tợn, không đến năm mươi quyền đã bị mình đánh bay rồi, hắn lấy can đảm từ đâu mà dám liều mạng chống chọi như vậy.
“Quỳ xuống xin tha cho ta!”
Âm thanh quát lớn vang lên, Cổ Đằng khí thế đang lên vùn vụt, cuốn theo thanh uy vô biên vô tận xông đến như muốn gi ết chết Lâm Nhất.
Quyền thế cuộn trào trên người hắn ta giống như một thanh thần kiếm chém xuống từ trên đỉnh của Cửu Thiên.
Bên dưới bỗng vang lên từng tràng tiếng hô kinh hãi, uy lực của một quyền này làm những người đứng xem phải biến sắc mặt. Phá Sơn Quyền của Cổ Đằng rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tiệm cận đỉnh phong viên mãn.
Hạng nhất của đệ tử nội môn quả là danh bất hư truyền.
Leng keng!
Nhưng bỗng nhiên, một cảnh tượng mà ai cũng không thể ngờ được đột ngột xảy ra trước mắt bọn họ, rất nhiều đệ tử thư viện mắt như hoa cả lên, chỉ nghe thấy tiếng kiếm ngâm réo rắt, trong tay Lâm Nhất đã cầm một thanh kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của Cổ Đằng.
Nhìn như thể là Cổ Đằng chủ động chạy qua.
Sát chiêu đỉnh phong khí thế hung hãn của Phá Sơn Quyền ngay lập tức đã bị đánh rớt đến đáy vực, cảnh tượng này rõ là kỳ dị vô cùng.
Chỉ có Cổ Đằng trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, một kiếm này rõ ràng đối phương ra tay sau nhưng lại đến đích trước, tìm đúng chỗ sơ hở của hắn ta.
Đáng ghét!
Trong lòng thầm chửi rủa một tiếng, Cổ Đằng lấy tốc độ nhanh nhất, như một tia chớp lui về tránh đi.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp chạm đất thì đã nghe thấy âm thanh xé gió, người kia như một mũi tên bắn khỏi cung, biến hoá ra những hình bóng mờ ảo sau đó dùng tốc độ sấm sét lao đến.
Ong!
Cùng là một cảnh tượng nhưng lại xảy ra chuyện kỳ dị. Cổ Đằng vừa mới sáp lại gần thì lại là thanh kiếm đó tựa như dòng nước mùa thu lắc một cái đã chạm đến chỗ mi tâm của hắn ta. Trên thân kiếm lấp lánh ánh sáng, lại như một bóng ma khiến thế tấn công ngập trời của hắn ta khó mà tiến thêm được nữa.