ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Trong lúc nó giãy giụa, mặt đất cũng không ngừng dao động, dư âm lan ra ngoài. Các thiên tài của Giới Vực cấp cao đều bị đánh bay, sắc mặt trở nên tái mét.  

Hung uy mạnh mẽ khiến người ta sợ hết hồn hết vía.  

Đây chính là yêu thú Thiên Phách cấp Vương Giả, dù đang đứng trước bước đường cùng vẫn khiến người ta không dám coi thường.  

“Ha ha, xích Tinh Khung Khoá Long của ta cũng không dễ phá như thế đâu”.  

Mục Tử Dịch đứng trên núi nở nụ cười, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo, ở con đường thông thiên này, không phải không ai có thành tựu Linh văn cao hơn hắn ta.  

Nhưng nói riêng về thuật phong cấm và thao túng linh trận, người có thể vượt qua hắn ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay.  

“Đại Nhật Phần Thiên!”  

Lợi dụng cơ hội tốt này, Mặc Diễm trên không trung cười gằn một tiếng, thúc giục ý chí Hoả Diễm nhị phẩm viên mãn đỉnh phong đến mức tối đa, đồng thời còn kết hợp với cả võ học Tạo Hoá cao đẳng cấp bá chủ. Hắn ta đánh một quyền về phía Kim Ti Ma Viên, kim quang bộc phát trên người hoàn toàn không thua kém đối phương.  

Dù sao hắn vốn là yêu nghiệt Thiên Phách tam trọng đại thành, sự hùng hậu của chân nguyên, Lỗ Huyên với cảnh giới Thiên Phách tam trọng hoàn toàn không thể nào so sánh được.  

Trong khoảnh khắc đó, có không ít người bị tia sáng kia đâm vào, làm cho mắt có máu tươi chảy ra, ý chí võ học mạnh mẽ kết hợp với tu vi Thiên Phách tam trọng cảnh đáng sợ, còn kết hợp với võ học Tạo Hoá cao đẳng cấp bá chủ.  

Uy lực của đòn tấn công này đáng sợ vô cùng.  

Đây là lần đầu tiên Kim Ti Ma Viên cảm nhận được cảm giác uy hiếp khi đối mặt với tử vong, nó vô cùng hoảng sợ, bộc phát ra tất cả tiềm lực khi đứng trước bước đường cùng.  

Rắc! Rắc! Rắc!  

Nó liên tục giãy khỏi mấy sợi dây xích, khiến Mục Tử Dịch vô cùng ngạc nhiên, tỏ vẻ vô cùng bất ngờ.  

Ầm!  

Nhưng vào lúc nó sắp tránh thoát hoàn toàn, sát chiêu cuối cùng của Mặc Diễm đã đến, một âm thanh động trời vang lên. Quyền mang Đại Nhật Phần Thiên đánh thẳng lên ngực Kim Ti Ma Viên, tạo thành một lỗ thủng vô cùng lớn.  

Vô số nội tạng và xương vỡ b ắn ra, còn chưa rơi xuống đã bị ý chí Hoả Diễm của Mặc Diễm đốt thành tro bụi.  

Kim Ti Ma Viên còn muốn giãy giụa, nhưng một cây sắt đã nhanh chóng đâm tới, cắm thẳng vào mi tâm của nó.  

Là Ô Mạc ra tay!  

Cây gậy sắt này của hắn ta mang theo phong cách cổ xưa và khí thế man hoang, bên ngoài gậy là vô số long văn đan xen, uy lực của đòn tấn công này có thể nói là chấn động đất trời. vô số vết nứt lan tràn trên mặt ma viên, sau đó thì soạt một tiếng nứt ra.  

Trên đầu chỉ còn đầu lâu cứng rắn và hai con ngươi rực lửa.  

Kim Ti Ma Viên không còn chút sức lực ngã xuống, sức sống nhanh chóng biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nó vốn đã cận kề cái chết, gặp đòn tấn công này của Ô Mạc thì chỉ có thể đi đời nhà ma.  

Ầm!  

Thân thể của nó rơi xuống đất như đỉnh núi sụp đổ, mặt đất đung đưa không ngừng.   

Vụt!  

Mục Tử Dịch trên núi biến thành một tia sáng nhanh chóng bay xuống, lúc nhìn về phía con ngươi chứa ngọn lửa thiêu đốt trong hốc mắt của Kim Ti Ma Viên, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn ta trở nên hồng hào, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. 

Mặc Diễm nhìn thoáng qua hắn ta, thản nhiên nói: “Hình như thành tựu Linh văn của huynh cũng khong được mạnh lắm, Kim Ti Ma Viên này suýt thì tránh thoát rồi.” 

Nghe vậy, Mục Tử Dịch tỏ vẻ lúng túng, cười ngượng ngùng nói: “Nhưng không phải cuối cùng Kim Ti Ma Viên vẫn chết à? Ha ha, Mặc huynh luyện hoá yêu đan của nó, ý chí Hoả Diễm có bảy phần khả năng sẽ thăng lên tam phẩm. Đến lúc đó đợi Thương Long Cấm Giới hiện thế, e rằng muốn không quật khởi cũng khó!” 

Mặc Diễm hừ lạnh, nét mặt dễ nhìn hơn một chút. 

Lần này săn giết Kim Ti Ma Viên, hắn ta cũng đã phải trả giả không nhỏ, chưa nói đến việc mời những Giới Vực cấp cao khác giúp đỡ.

Chỉ hai người trước mắt, ngoài việc chia cho họ một trăm đan Tinh Thần, còn phải đưa cho Mục Tử Dịch đôi mắt của Ma Viên, xương cốt, máu và da lông thì phải để lại cho Ô Mạc. 

Bình luận

Truyện đang đọc