ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Bây giờ đột nhiên nghe lời Lâm Nhất nói, bỗng có cảm giác như gặp được tri âm, cảm thấy sự kiên trì này cũng đáng giá.  

“Lâm công tử, mặc dù hôm nay chúng tôi bé nhỏ như hạt cát, nhưng sau này hễ có cơ hội, chỉ cần Lâm công tử cần, chúng tôi sẽ báo đáp công ơn ngày hôm nay!”  

Mười mấy người lập tức chắp tay, hôm nay Lâm Nhất không những cho bọn họ một ít đan Tinh Nguyên, mà còn khiến bọn họ biết tính quan trọng của sự kiên trì.  

Ngạo cốt trên người quan trọng hơn tất cả, chỉ cần không chết, rồi sẽ có ngày thành danh!  

“Nặng lời rồi”.  

Trên mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười, như thế thật tốt.  

Nếu đại thế nơi đó người người đã như rồng, đều có lòng hướng lên. Vậy thì con đường thông thiên này, ngạo cốt của chúng ta càng không thể đổ!  

Đợi sau khi đoàn người rời đi, Phương Thiếu Vũ đếm lại đan Tinh Nguyên, còn lại mười mấy vạn viên. Lâm Nhất cũng không khách sáo, cho ba người nhóm Phương Thiếu Vũ mỗi người một vạn viên đan Tinh Nguyên, mình giữ mười vạn viên còn lại.  

Mấy người họ kích động, có chút không thể kiềm chế.  

Nghĩ lại trước hôm nay, bọn họ còn đang đau đầu vì một nghìn viên đan Tinh Nguyên, bây giờ lại có được hơn một vạn viên đan Tinh Nguyên.  

Đúng là giống như một giấc mơ, không dám tưởng tượng.  

Tất cả đều nhờ vào Lâm Nhất, ba người chắp tay cảm tạ, Lâm Nhất bình tĩnh, hạ giọng nói: “Phương huynh, trước kia ta cũng có nhiều hiểu lầm với ngươi, không nghĩ tới nỗi khổ tâm của ngươi”.  

Phương Thiếu Vũ cười khổ, nói: “Ta không hề cố tình nhắm vào ngươi, thực sự là ngươi có điều không biết. Sau khi ngươi giết chết Diêm Ma, Thánh Minh cho ngươi nguyện vọng. Cao Trường Thiên trưởng lão lệnh cho ta âm thầm bảo vệ ngươi, nói lúc con đường thông thiên này bắt đầu đừng để ngươi ra mặt. Chỉ cần cho ngươi thời gian, ngươi chắc chắn sẽ vùng lên ở không gian này, có thể làm mạnh thêm ngọn lửa của Huyền Hoàng giới chúng ta”.  

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, xem như đã hiểu ra vì sao lúc xuống đây, Phương Thiếu Vũ lại sốt sắng giành lấy vị trí lãnh tụ.

Nếu đã là ngọn lửa, đương nhiên trước khi nó cháy mạnh, phải bảo vệ nó thật tốt không để nó dập tắt.  

“Nhưng ta thực sự không ngờ Lâm huynh đến con đường thông thiên, thực lực lại tiến bộ nhanh như vậy. Trưởng lão Thánh Minh quả thật không nhìn lầm người, thậm chí có phần đánh giá thấp ngươi”, Phương Thiếu Vũ nghiêm nghị lên tiếng.  

Chúc Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Vũ Hạo Thiên chết chưa?”  

Hắn ta cũng giống Lâm Nhất, đều đến từ cổ vực Nam Hoa, biết rõ ân oán giữa hai người, cũng biết rõ sự đáng sợ của người này, vô cùng quan tâm đến sự sống chết của người này.  

Lâm Nhất không đổi sắc mặt, khẽ giọng nói: “Chưa chết, Tử Nguyệt Động Thiên dù gì cũng có nội tình thâm sâu, thủ đoạn bảo mệnh của hắn ta khá nhiều”.  

“Vậy lần sau gặp lại thật sự phải cẩn thận”, Chúc Thanh Sơn dặn dò.

Bình luận

Truyện đang đọc