ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Lâm Nhất nghĩ đến đây thì trái tim không kiềm nổi đập lên thình thịch.  

"Đi!"  

Tốc độ dưới chân của hắn không khỏi nhanh hơn, đã có cơ hội phá hủy phong ấn thì giá trị của Nhật Diệu Chi Linh lại càng không thể đong đếm được.  

Vèo! Vèo! Vèo!  

Kế tiếp, hắn bèn hóa giải từng vòng cơ quan nhưng bên trong đều trống rỗng, không có bảo vật hay công pháp ngọc giản gì.  

Lâm Nhất thầm giật mình, có lẽ chỉ có vượt qua thử thách thứ nhất mới có bảo vật.  

Xem ra, bảo vật sau mỗi thử thách của mọi người đều có sự khác nhau. Không thì, Trần An cũng sẽ không bỏ qua công pháp Tạo Hóa cấp cao và chẳng hề kích động.  

Nửa khắc sau.  

Lâm Nhất chợt biến sắc, rõ ràng cảm nhận được một luồng hỏa diễm dao động một cách mãnh liệt. Nó khiến trái tim người ta run rẩy.  

"Xem ra cũng không xa".  

Lâm Nhất đẩy nhanh tốc độ, thi triển Đằng Long quyết, không ngừng lóe lên.  

Sau khi vượt qua mười cái mật thất trống rỗng, Lâm Nhất men theo luồng dao động kia đi đến một cái đại điện khá rộng.  

Đại điện yên tĩnh rộng lớn, trên tường có khắc như bức hình xa xưa. Lâm Nhất nhìn một lượt thì chúng đều là những dị tượng trên đỉnh kết giới. Chim lửa thành bầy bay lên, Kim Ô chao liệng, thần nhân mọc cánh sau lưng không giận mà uy, có cả người khổng lồ cơ thể bốc cháy lên ngọn lửa màu vàng. Mà đằng sua những dị tượng ấy lại là vầng Mặt Trời khổng lồ.

Lẽ nào những dị tượng ấy đều sinh ra bên trong Mặt Trời, dị nhân móc cánh trên lưng và người khổng lồ cơ thể bốc cháy lên ngọn lửa màu vàng kia giống y như những vị thần linh.  

Thế giới này đúng là rộng lớn, Lâm Nhất có chút chấn động và mở mang tầm mắt.  

Bước vào trong đại điện yên ắng, Lâm Nhất thấy được một cái tế đàn khổng lồ màu đen, chính giữa tế đàn có một ngọn lửa màu vàng bập bùng bao bọc lấy một thứ.  

"Nhật Diệu Chi Linh?"  

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng chốc trở nên nóng bỏng, thứ thần bí mà ngọn lửa màu vàng kia bao bọc có lẽ chính là Nhật Diệu Chi Linh.  

Kết hợp với những bức hình xung quanh và tế đàn cổ xưa kia thì chắc chắn chính là nó.  

Không thể manh động!  

Lâm Nhất bình tĩnh lại, không có sốt ruột ra tay, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh một vòng. Những bức hình xung quanh đều có vài cái khe, hình như bên trong cũng ẩn chứa rất nhiều đường vân vụn vặt lại phức tạp khiến người ta khó có thể phỏng đoán.  

Đường vân ấy cũng không phải linh văn... thật sự khó mà thấy rõ.  

Vèo!  

Cơ thể Lâm Nhất nhoáng lên, dùng một tốc độ cực nhanh thăm dò xung quanh tế đàn một vòng rồi trở về chỗ cũ. Sau khi hắn dừng lại, đại điện cổ xưa vẫn im ắng, không có kích hoạt sát trận.  

"Xem ra, ít nhất thì trước khi lấy Nhật Diệu Chi Linh cũng không có nguy hiểm gì".  

Trong lòng Lâm Nhất cũng có chút suy tính, nhưng đang định tiến lên thì có một luồng sát khí đánh tới. 

Bình luận

Truyện đang đọc