ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, hắn càng thêm hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng biến hóa đột ngột trước mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn ngựa Huyết Long vẫn đang chơi đùa ma côn Thiên Khôi trong tay, ánh mắt lóe lên tia khác thường. Xem ra địa vị của ma côn Thiên Khôi lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, đây tuyệt nhiên không chỉ là một thanh đạo khí.  

Hẳn là ngựa Huyết Long đã dùng Thái Cổ Long Viên Quyết để thúc giục ma côn Thiên Khôi nên mới phát sinh di tượng như thế, nhưng uy lực quả thật… có hơi đáng sợ.  

Nói đến Thái Cổ Long Viên Quyết, thứ này do Nguyệt Vi Vi ban cho ngựa Huyết Long đấy, chỉ là tiện tay ban thưởng mà thôi, không ngờ lại lại một môn công pháp đáng sợ như thế, e rằng thế lực đứng sau nàng ta có lai lịch rất bất phàm.  

XÍU...UU!!  

Trong lúc Lâm Nhất đang suy nghĩ, dị tượng trên vòm trời đã từ từ tiêu tán, ngựa Huyết Long đáp xuống đất, nắm trong tay ma côn Thiên Khôi đã một lần nữa biến trở về đen nhánh, miệng toe toét cười.  

Lúc này, nó đang trong hình thái mèo, kích thước có tỉ lệ tương phản cực lớn với ma côn Thiên Khôi, nên khi cười rộ lên càng giống một đứa ngốc con nhà địa chủ vừa vớ được bảo bối.  

Người của giới vực Ma Khuê đứng vậy, nhìn thấy dáng vẻ ngựa Huyết Long kéo ma côn Thiên Khôi, cả đám đều lộ vẻ mất tự nhiên.  

Đặc biệt là Ô Mạc, trước đó hắn ta đã từng nói chỉ cần đối phương có thể rút được thì… sẽ đưa ma côn Thiên Khôi cho ngựa Huyết Long. Giờ Tiểu Hồng không chỉ rút ra được mà còn phóng thích hào quang chân chính của ma kim khôi đấu nữa.

Nhưng nếu hôm nay để nó đem ma côn Thiên Khôi ra ngoài thì thật sự có hơi nuối tiếc.  

Ma côn Thiên Khôi không chỉ là đạo binh, mà ở giới vực Ma Khuê, nó còn là thánh khí được cả tộc quỳ bái, mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.  

“Ô huynh, lời nói đùa trong lúc vô tình không đáng nhắc đến”.  

Lâm Nhất nhìn ra điều đó nên cũng không muốn cưỡng cầu, hắn lệnh cho ngựa Huyết Long đem ma côn Thiên Khôi trả lại cho đối phương.  

“Không không khôi, lời đã nói ra sao có thể thu lại”.  

Ô Mạc vội khoác tay, thở dài: “Huống chi, ma côn Thiên Khôi đã phóng ra hào quang chân chính trong tay nó, coi như cũng chẳng có gì nuối tiếc”.  

Ngựa Huyết Long vốn không vui, nghe vậy, nó lập tức trở nên hưng phấn, ôm chặt lấy ma côn Thiên Khôi, không có ý định buông tay.  

Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi trầm ngâm nói: “Nếu vậy, ta cũng không chiếm lợi của huynh, ngoại trừ một phần ba máu huyết Long Viên, ta sẽ không cần tài liệu của Kim Ti Ma Viên, thêm vào đó, Ô huynh sắp độ kiếp Thiên Phách thứ tư đúng không? Ta tặng huynh 800 viên đan Tinh Thần”.  

Ô Mạc vốn sững sờ, bất giác, trong đầu nổ tung.  

Tám trăm viên đan Tinh Thần ư? Ta không nghe lầm đó chứ, hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khó tin.  

Những nhân tài kiệt xuất khác của giới vực Ma Khuê cũng thất kinh, tiện tay lấy ra 800 viên đan Tinh Thần, cái này không khỏi có hơi khoa trương rồi.  

Lâm Nhất cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì, hắn khẽ vỗ lên túi trữ vật, lấy ra hộp báu đựng đan Tinh Thần.  

Bên trên mỗi cái hộp báu đền có phù triện chứa linh khí phong ấn, Ô Mạc tiện tay mở ra xem thì lập tức bị đan Tinh Thần sáng mù mắt.  

Hắn ta liều mạng vì Mặc Diễm cũng chỉ bởi cần gấp 100 viên đan Tinh Thần, không ngờ ngay tại đây, Lâm Nhất lại lấy ra được 800 viên, hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.  

Ô Mạc hít sâu một hơi mới ổn định lại tinh thần, rồi nhìn về phía Lâm Nhất và nói: “Lâm huynh hào sảng, ta cược ma côn Thiên Khôi, vốn là có chơi có chịu, nhận nhiều đan Tinh Thần như vậy thật sự có hơi xấu hổ. Tuy nhiên, ta thật sự rất cần đan Tinh Thần, nếu không e là không có cách nào giao thủ với những cự đầu đỉnh cao… ở Thương Long cấm giới. Ta xin nhận số đan Tinh Thần này, ngày sau nếu có gì cần giúp đỡ, đừng ngại lên tiếng”. 

Bình luận

Truyện đang đọc