“Ca, khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã rời khỏi Đại Tần, rời khỏi cổ vực Nam Hoa, thậm chí đã ra khỏi Huyền Hoàng giới. Thân thế của ta có chút phức tạp, không thể nói rõ trong vài ba câu được, ta nằm trong một trận đại thế, lần này đến Đại Tần chỉ vì một giọt thần huyết mà tổ tiên đã lưu lại ở Kiếm Các”.
“Tuy nhiên, có thể kết bạn cùng huynh tại Lăng Tiêu Kiếm Các, đó chính là may mắn lớn nhất cả đời ta. Hai ta cùng nhau trải qua sinh tử trong rừng rậm âm u, cùng nhau ăn cỏ cây khi rơi vào bước đường cùng, cùng tu luyện tại Lạc Già Sơn, và từng quậy một trận tưng bừng ở thương hội đế đô,… Ca, bất kể thế nào, cả đời này ta đều xem huynh là huynh đệ, sẽ không quên những ngày tháng chúng ta vào sinh ra tử”.
“Ta rất muốn nhìn thấy đại ca tỏa sáng tại Quần Long Thịnh Yến, giẫm toàn bộ nhân tài kiệt xuất của Nam Vực dưới chân. Nhưng ta thật sự không có thời gian… Ta phải trở về, dù sao thì ta cũng là hậu nhân của Lý gia, ta phải lấy được thần huyết, gánh lấy trọng trách của mình…”
“Ca, đại thế đến, ngõ trời sắp mở. Ta và huynh chắc chắn sẽ có ngày gặp lại, chúng ta là người trong đại thế, mỗi một người đều là rồng, ta chờ huynh mang kiếm đến…”
Thư của Lý Vô Ưu rất dài, lại viết khá loạn, đôi khi có chỗ viết ngoáy, có thể thấy được hắn ta rất gấp gáp, lúc viết phong thư này cũng khá vội vàng. Sự nôn nóng của hắn ta thậm chí đã nhảy ra khỏi trang giấy.
Nhưng từng câu từng chữ lại rất chân thành, Lâm Nhất có thể cảm nhận được điều đó.
“Tên nhóc này…”