ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Dương Hùng cắn răng nhìn Lâm Nhất đang từ từ đến gần, trầm giọng chỉ trích.  

“Đuổi tận giết tuyệt? Thật thú vị, bây giờ biết xin tha rồi à, lúc trước ngươi đã làm gì vậy?”  

Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, hắn lạnh giọng: “Là ai đã cảnh cáo ta không được lại gần Liễu Vân Yên khi ta mới đến thư viện Thiên Phủ? Là ai đã tuyên bố sẽ làm cho ta mất hết mặt mũi ở hồ Huyền Âm này? Là ai muốn dập tắt ánh hào quang của ta, giẫm ta dưới chân hả?”  

Một tràng chất vấn khiến Dương Hùng không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng.  

Nếu bàn về lý lẽ thì hắn ta không nói được câu nào, lúc này còn bảo Lâm Nhất đừng quá đáng thì quả thật hơi buồn cười.  

Chát!  

Không đợi hắn ta kịp phản ứng, một tia sáng lạnh lướt tới.  

Kiếm Táng Hoa đánh vào mặt hắn ta, một tiếng “chát” giòn giã như sét đánh vang lên, mọi người kinh ngạc muốn rơi cằm.  

Này...  

Lâm Nhất lại dám dùng kiếm tát Dương Hùng một bạt tai ngay trước mặt mọi người. Hắn ta là một đệ tử nòng cốt có thể so sánh với mười người đứng đầu thư viện Thiên Phủ đấy.  

Cái bạt tai này nhìn như tát vào mặt Dương Hùng, nhưng thực chất là đang cảnh cáo tất cả mọi người.  

Lâm Nhất hắn không phải không biết giận.  

Một khi vượt quá giới hạn, hậu quả khi đắc tội hắn sẽ không thể giải quyết ngay cả khi quỳ xuống xin tha.  

Ầm!  

Dương Hùng bị tát bay ra xa, sau khi rơi xuống hồ, hắn ta bắn lên mấy lần mới giãy giụa cố gắng ổn định cơ thể. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt hắn ta tràn đầy không cam lòng, hắn ta cực kì uất ức, siết chặt năm ngón tay.  

Nhưng khi va vào ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta lập tức như bị điện giật, vội vàng dời mắt, hoàn toàn không dám đối mặt.  

Cảnh tượng này khiến người ta phải cảm thán, lúc mới đến Dương Hùng tỏ ra rất tự tin, ai cũng cho rằng hắn ta sẽ là người chiến thắng lớn nhất trong cuộc chiến hoa Huyền Âm này. Chỉ cần Lâm Nhất dám xuất hiện, hắn nhất định sẽ tự rước lấy nhục, có kết cục thảm hại.  

Nhưng mọi người đều không ngờ kết quả thật sự lại tàn khốc như thế này.  

Hắn ta không chỉ không thể làm công tử Táng Hoa trở thành trò cười, ngược lại còn để mình trở thành trò cười lớn nhất, bị tát văng ra xa mà không dám phản kháng.  

“Lâm Nhất, chúng ta, chúng ta... thật ngu muội, không nên đối địch với Lâm công tử”.  

Nhìn Dương Hùng bị tát bay, Lộ Triển và Tề Văn Hùng đều sợ chết khiếp, nói với giọng run rẩy.  

“Cút đi”.  

Bộ dạng này khiến cho Lâm Nhất lười để ý, thật sự không muốn làm bẩn tay mình.  

Hai người như trút được gánh nặng, vội vàng nói cảm ơn rồi đứng dậy nhanh chóng bỏ đi.  

Trong nháy mắt, ở trung tâm hồ Huyền Âm chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Không còn gì để nghi ngờ nữa, hắn chính là người chiến thắng lớn nhất trong cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này.  

Ầm!  

Bình luận

Truyện đang đọc