ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

“Lâm Nhất sư đệ, ta… vừa nãy ta đã đắc tội rồi, nói những lời vô cùng khó nghe, còn mạo phạm ngươi nữa. À không, không đúng, phải là Lâm Nhất sư huynh, Lâm sư huynh…”  

Mã Khôi nói năng lủng củng, sắc mặt hắn ta khó coi như đang ăn phải gan heo vậy.  

Khoác áo bào của tông môn lên người, Lâm Nhất không nhìn Mã Khôi ngay mà chỉ xoay người lại, khẽ thốt lên hai từ vô cùng nhẹ bẫng.  

Advertisement

“Quỳ đi!”  

Advertisement

Quỳ đi!  

Hai chữ này Lâm Nhất nói ra một cách rất nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào tai Mã Khôi thì lại giống như bị một tảng đá vạn tấn đè trước ngực.  

Quỳ, hay là không quỳ?  

Một lựa chọn khó khăn bày ra trước mặt Mã Khôi.  

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, quỳ xuống trước mặt người không phải là phụ mẫu sư tôn, có thể nói là nỗi nhục lớn nhất.  

Không quỳ, sao có thể dễ dàng thu lại lời đã nói ra trước mặt bao nhiêu người trong tông môn như vậy được.  

Điều hi vọng duy nhất chính là Lâm Nhất lương thiện một chút, chủ động tha thứ cho hắn ta.  

Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Nhất còn chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, trực tiếp bảo hắn ta thực hiện lời hứa.  

Rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Mã Khôi tâm như tro tàn, vô cùng nghẹn khuất.  

Những người đã nói đỡ cho hắn ta trước đó, ai ai cũng ngậm miệng không lên tiếng, yên lặng như chết.  

Nhưng tất cả những chuyện này đều là do hắn ta gieo gió gặt bão, chẳng thế trách được người khác.  

Phịch!  

Trong sự nghẹn khuất, Mã Khôi đỏ bừng mặt quỳ xụp xuống trên lôi đài: "Vừa nãy đã mạo phạm, bôi nhọ Lâm sư huynh, mong sư huynh tha thứ".  

Xung quanh lập tức xôn xao, đều chấn động vì cảnh tượng này.  

Đường đường là một đệ tử ngoại môn có thâm niên mà lại phải quỳ xuống cầu xin tha thứ với Lâm Nhất, người đã từng là một tên Kiếm Nô.  

Nhưng không quỳ thì có thể làm gì...  

Trước đó Mã Khôi hùng hổ hăm dọa, năm lần bảy lượt thúc ép, Lâm Nhất đều nhẫn nhịn. Có lửa thì mới có khói, hắn ta không gây khó dễ chửi bới Lâm Nhất, thì sao có thể đẩy chính mình vào hoàn cảnh như vậy được.  

Những lời tự bản thân nói ra, cho dù có đánh sưng mặt, quỳ gãy chân cũng phải ngoan ngoãn nuốt trở lại!  

Mã Khôi cẩn thận nhìn về phía Lâm Nhất, phát hiện ra đối phương đang đứng quay lưng lại với hắn ta, không hề mở miệng kêu hắn ta đứng dậy.  

Trong lòng không khỏi phẫn nộ, đúng lúc muốn chủ động đứng lên.  

Soát!  

Một cỗ sát ý băng hàn đột nhiên truyền đến từ trên người Lâm Nhất, bao phủ lên cả người hắn ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc