Ma linh trong cơ thể Vũ Hạo Thiên liên tục la hét, tức giận vì Vũ Hạo Thiên tự tiện hành động, không nghe theo lời dặn của hắn ta trước đó.
Đáng chết!
Rõ ràng mình đã đủ mạnh, thế mà giờ vẫn bị hắn đuổi chạy như một con chó, rốt cuộc đến khi nào mình mới có thể chân chính bóp chết hắn?
Vũ Hạo Thiên không dám đánh trả, hắn ta điên cuồng chạy về phía ngoài thành.
Chỉ chốc lát trên người hắn ta đã xuất hiện thêm rất nhiều vết thương vô cùng dữ tợn, máu bắn ra, Vũ Hạo Thiên đau đớn la hét thảm thiết.
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, ánh mắt cực kì bình tĩnh, hắn ung dung lấy kiếm đánh kẻ địch. Cách hắn vung kiếm nhìn có vẻ chậm chạp nhưng rất chính xác, từ đầu đến cuối đều bao vây đối thủ trong kiếm thế của mình.
Không bao lâu sau, Vũ Hạo Thiên sẽ mất hết sức sống và chết đi.
“Để ta”.
Ma linh trong đầu Vũ Hạo Thiên khẽ thở dài, hắn ta muốn khống chế cơ thể của đối phương, nhưng làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn ta.
Thời gian ngắn thì không sao, sẽ cần ngủ say một thời gian dài, thậm chí còn có khả năng không bao giờ tỉnh lại.
“Xin tiền bối hãy cứu ta!”
Vũ Hạo Thiên thở phào, vội vàng la lên trong lòng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Bỗng nhiên sâu trong mắt Vũ Hạo Thiên sinh ra sợi ma diễm màu tím thứ nhất, khí chất thay đổi hoàn toàn. Hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển thật nhanh, Tử Nguyệt Ma Quang Bộ được hắn ta thi triển đến cực hạn để né tránh vô số tia kiếm quang, thoát ra khỏi kiếm thế của Lâm Nhất.
Vừa bước ra khỏi vòng vây kiếm thế của Lâm Nhất, Vũ Hạo Thiên ngoảnh đầu nhìn lại, ngọn lửa tím trong mắt kì dị một cách đáng sợ.
“Dư nghiệt Kiếm Tông Huyền Hoàng giới, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Vũ Hạo Thiên nhếch môi cười lạnh lùng, bay lướt qua vô số lầu các, chớp mắt đã cách tường thành gần mấy nghìn mét.
Lâm Nhất ngẩn ra, vừa rồi khi ngoảnh đầu lại, Vũ Hạo Thiên như biến thành một người khác.
Tu vi, công pháp, thực lực, ý chí võ học, tất cả đều không thay đổi, nhưng khí chất lại thay đổi rất lớn, đặc biệt là ngọn lửa tím ở sâu trong mắt như có thể hoà tan hồn phách của người khác.
Thần thụ Thanh Tiêu, Dĩ Mộc Sinh Phong!
Lốc xoáy Tử Điện dài đến trăm mét nổi lên từ dưới lòng bàn chân Lâm Nhất, cuốn hắn lao đi nhanh như chớp, tất cả lầu các và cung điện ở những nơi nó đi qua đều bị nghiền thành bột phấn.
Đợi đến khi lốc xoáy Tử Điện tiêu tán, Lâm Nhất bay tới chém một nhát kiếm.