ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyên Hoành Thiên bị lột sạch cũng được coi là chuyện không ai không biết ở khu vực Thương Long, không ai muốn trở thành Nguyên Hoành Thiên thứ hai cả.  

Nhưng vẫn có người ở lại.  

Ô Mạc và các nhân tài kiệt xuất giới vực Ma Khuê tụ tập bên cạnh hắn ta đều ở lại, không có ý định vội vàng rời đi.  

“Lâm Nhất, thương lượng thế nào đây? Bộ xương của Kim Ti Ma Viên để cho ta, ta có thể cho ngươi tài nguyên mà ngươi cần, hoặc người của giới vực Ma Khuê chúng ta có thể bán mạng cho ngươi một lần”, Ô Mạc nhìn Lâm Nhất nói thẳng.  

Hắn ta một mực muốn lấy bộ xương của Kim Ti Ma Viên, đám nam tử cường tráng giới vực Ma Khuê sau lưng hắn ta cũng nhìn chằm chằm vào Kim Ti Ma Viên bằng ánh mắt đầy khao khát.  

Lâm Nhất suy tư, quả thật có hơi dao động.  

Tạm thời hắn không thiếu tài nguyên, nhưng nhóm người này đủ hung ác, đủ liều mạng, sự quyết tâm khi đối đầu trực diện với Kim Ti Ma Viên của Ô Mạc đã gây ấn tượng sâu sắc cho Lâm Nhất.  

Nếu không có Ô Mạc chặn ở phía trước, dựa vào Mặc Diễm và Mục Tử Dịch, để giết được Kim Ti Ma Viên thì không dễ dàng như vậy.  

Cả người Kim Ti Ma Viên đều là bảo bối, nhưng tạm thời Lâm Nhất chỉ cần yêu đan cấp vương giả, bộ xương dùng để tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền, tinh huyết và đôi Long Viên Kim Diễm Châu kia, hắn đều không cần.  

Thình thịch!  



Ô Mạc nhìn mặt đoán ý, bèn lên tiếng trước: “Con mèo rồng này của ngươi cũng có huyết mạch biến dị, nếu muốn thăng lên cảnh giới Thiên Phách tầng hai thì đúng là cần dùng tới tinh huyết của con Kim Ti Ma Viên này, nhưng nó không dùng hết đâu, đợi ta để lại một phần ba là được. Những tài liệu khác ta không cần”. 

Lâm Nhất nhìn qua ngựa Huyết Long, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào cây côn sắt khắc linh văn trong tay Ô Mạc. 

Hắn lập tức cạn lời, con ngựa ngốc này đúng là kẻ cuồng binh khí, đã có lưỡi dao ảo, roi Huyết Mãng, lúc này còn có ý đồ với cây côn sắt này. 

Món đạo binh này khá tốt, Lâm Nhất cầm thử một lần cảm thấy nó rất nặng, linh văn vẽ trên côn sắt cũng có vẻ rất cổ xưa. 

Điều quan trọng nhất là hình ảnh cây côn sắt này tung chiêu cuối đánh vỡ đầu Kim Ti Ma Viên trước đó vô cùng chấn động. 

Ô Mạc nhìn thấy ánh mắt của ngựa Huyết Long thì ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả: “Ha ha ha, đạo binh này của ta tên là ma côn Thiên Khôi, được đúc từ ma kim khôi đấu, trọng lượng thì khỏi nói. Lâm huynh đệ cũng là người tu luyện thể chất nên có thể cảm nhận được, chỗ lợi hại nhất của đạo binh này là dấu ấn linh văn thánh phẩm, có lẽ cấp bậc không quá cao, nhưng tuổi thọ rất cổ xưa, ngay cả đại thế Côn Luân cũng chưa chắc có người có thể điều khiển một cách hoàn hảo”. 

“Bây giờ ta cũng không thể phát huy hết uy lực của nó. Theo lời của các tiền bối trong tộc ta, nếu có thể điều khiển được cây ma côn Thiên Khôi này, ma kim khôi đấu sẽ toả ánh hào quang chân chính”. 

Lâm Nhất nhìn thoáng qua, biết lời đối phương nói không phải giả. 

Cây ma côn Thiên Khôi này rất tuyệt vời, ít nhất dấu ấn trên nó là linh văn thánh phẩm, trực giác mách bảo Lâm Nhất rằng nó có lai lịch rất lớn. 

Ô Mạc nhắc tới đạo binh này cũng vô cùng kiêu ngạo, hắn ta nhìn Lâm Nhất: “Nếu con mèo rồng này thích, chỉ cần nó nâng lên được, ta sẽ tặng cho nó”. 

Ầm! 

Ô Mạc đạp ma côn Thiên Khôi cắm sâu xuống đất, linh văn thánh phẩm in trên thân ma côn Thiên Khôi chầm chậm dao động, ma khí màu đục nhàn nhạt vờn quanh ma côn, thoạt nhìn như Định Hải Thần Châm không thể rút ra. 

Lâm Nhất vốn định ngăn cản đối phương, bảo hắn ta không nên coi thường ngựa Huyết Long, nhưng nhìn thấy tình hình này thì khẽ cau mày.

Bình luận

Truyện đang đọc