Lâm Nhất nhẩm niệm, liên tục vung kiếm. Thời gian dần trôi qua, bất giác đã hai ngày trôi qua, Lâm Nhất hoàn toàn quên mình, đắm chìm vào việc tu luyện Kinh Hồng Phá Nhật như đã điên dại.
Ngoại trừ ý cảnh của chiêu thức như kinh hồng còn có khí thế muốn phá nhật kia, cả hai đều không thể thiếu. Thanh thế không thể chấn động đến mức khiến người ta gặp ảo giác như có thể huỷ diệt mặt trời rực rỡ, chiêu thức này sẽ không được tính là đại thành chân chính.
Lên!
Lại một nhát kiếm tuỳ tâm chém ra, sóng nước hai bên Lâm Nhất cũng nổi lên thành màn nước cao đến hơn ba trăm trượng.
Hai tay Lâm Nhất giống như đôi cánh bay lên cao, kiếm quang xẹt qua giữa không trung dường như có thể xuyên thủng hư không.
“Vẫn chưa đủ”.
Lâm Nhất đáp xuống cùng với bọt nước, cổ tay xoay nhẹ để kiếm dán sát lên cánh tay, trầm tư suy nghĩ.
Uy lực của nhát kiếm này có thể tạm tính là đại thành, xứng đáng với công sức tu luyện như điên của hắn suốt hai ngày qua, nhưng hắn cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó. Nếu không bù đắp được thì sẽ không thể chân chính đạt tới mức cao nhất.
Thiếu sót nằm ở đâu?
Kinh Hồng Phá Nhật không thể thật sự phá nhật, chỉ có thể mang lại ảo giác phá nhật cho người khác thôi sao?
Lâm Nhất ngước mắt lên nhìn, đúng lúc mặt trời vừa mới mọc, đỉnh Linh Mộc phong tối tăm quanh năm cũng trở nên sáng ngời hơn rất nhiều.
Có lẽ là như vậy...
Một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất, đôi mắt đen tuyền toả sáng.
Tại sao không thể phá nhật?
Sự sắc bén của thanh kiếm trong tay ta đủ để nghiền nát ánh sáng của mặt trời, dù chỉ trong giây lát. Hơn nữa, khi ánh mặt trời rực rỡ kia được nhìn thấy, nó đã tranh sáng cùng với hạo nhật cách không biết bao nhiêu nghìn tỷ dặm kia.
Nếu là Bá Kiếm thì không thể không có khả năng.
Kinh Hồng Phá Nhật, thứ nó phá chính là ánh mặt trời rực rỡ này chứ không phải ảo giác phá nhật mang lại cho người khác.
Lâm Nhất càng nghĩ càng kích động, kiếm thế mênh mông trên người toả ra khí tức bá đạo. Dưới sự thôi động của kiếm quyết tầng chín đỉnh phong, kiếm thế này lập tức bùng nổ khí tức khiến người ta sợ run rẩy.
Lâm Nhất đang đắm chìm trong ngộ đạo nên không chú ý tới kiếm ý của mình dần dần đạt tới đỉnh phong trong khi vận chuyển tâm pháp Bá Kiếm.
“Không sai, chính là như vậy!”
Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, giơ tay vung kiếm Táng Hoa toả ánh sáng như mộng ảo lên.
Đùng đoàng!
Khi kiếm chém ra, một tiếng sét đánh ầm ầm vang lên, sóng nước hai bên người hắn đạt tới độ cao nghìn trượng, màn nước mênh mông kia tựa như đôi cánh của Côn Bằng.
Lâm Nhất cầm kiếm bay lên không trung, ngay sau đó chém ra với uy lực này.
Răng rắc!
Nơi mũi kiếm hướng về dường như có ánh sáng vỡ vụn, một âm thanh giòn giã vang đến tận mây xanh. Ánh nắng do mặt trời mới mọc kia chiếu xuống đều bị sự sắc bén của nhát kiếm này nghiền ép.
Thế giới lập tức trở nên đen kịt, rơi vào trong bóng tối.
Đợi đến khi ánh sáng lại xuất hiện, Lâm Nhất đã thở hổn hển đáp xuống mặt nước, trán đầm đìa mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng ý cười nơi khoé mắt lại tràn đầy mừng rỡ.
Thành công!