ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất mặc áo sam xanh, vững vàng đáp xuống đất, nhìn về phía đối phương khẽ nói.  

“Muốn chết!”  

Mặc Phong nổi cơn thịnh nộ, không tiếp tục kiềm chế nữa, Chân nguyên khắp người xao động không ngừng. Khí thế điên cuồng khiến bầu không khí xung quanh cũng xao động theo, tia chớp trên trời chớp loé liên tục.  

“Đến hay lắm”.  

Mắt thấy đối phương điên cuồng như vậy, Lâm Nhất chỉ cười nhạt sau đó tuỳ ý đón đầu.  

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

Hai bóng mờ giao nhau trên khu đất trống, lấy quyền đấu với quyền, không nhượng bộ không kiêng dè. Hầu như chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, chỉ chớp mắt, hai người mỗi người đã tung ra mấy trăm quyền.  

Âm thanh do quyền mang phát nổ gây ra hệt tiếng sấm, vang vọng khắp bên ngoài Ngự Thư Đường, chấn động cả màng nhĩ.  

Phụt!  

Lại hơn mười quyền nữa được tung ra, có một bóng người bay ngược ra ngoài, miệng nôn máu tươi, một chân quỳ gối trên đất.  

Mọi ánh mắt đổ dồn qua, ai nấy mặt đều biến sắc.  

Là Mặc Phong, lại là Mặc Phong!  

Hắn ta đã bị đánh lui ba lần, mà lần sau còn thảm hơn cả lần trước, mặt của rất nhiều trưởng lão luôn ủng hộ hắn đều biến sắc.  

Còn về Mặc Linh, sắc mặt nàng ta đã thay đổi từ lâu, bây giờ trông nó cực kỳ khó coi.  

“Đáng ghét, ta không tin không thắng được ngươi!”  

Liên tiếp thất bại mấy lần, khiến Mặc Phong không thể chấp nhận được, hắn ta đường đường là con cháu dòng chính của Mặc gia, sao lại không bằng cả một tên vô dụng của Đế Quốc Đại Tần.  

“Đủ rồi”.  

Nhưng khi hắn ta vừa mới đứng dậy, chỉ thấy thiếu niên kia lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh như băng trừng hắn.  

Keng!  

Kiếm âm réo rắt bùng lên trong cơ thể thiếu niên, Tiên Thiên kiếm ý bỗng được tế ra, dưới ánh mắt này, kiếm uy dào dạt mà bá đạo lập tức đánh văng cơ thể của Mặc Phong vừa mới đứng dậy.  

“Tiên Thiên kiếm ý!”  

Cảm nhận được luồng kiếm uy cương trực mà bá đạo trên người thiếu niên này khiến tất cả các trưởng lão đều giật mình kinh hãi, đến cả Mặc Linh cũng ngạc nhiên đến mức không khép được miệng lại.  

Duy chỉ có Liễu Vân Yên là đang nở một nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt xinh đẹp.  

Bình luận

Truyện đang đọc