ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Xung quanh diễn võ trường kinh hô không thôi, mọi người đều không ngờ được, hắn lại lâm trận sớm như vậy.  

Soát!  

Sau khi hạ xuống, Liễu Vân Phi rút ra một chiếc quạt giấy, ung dung xòe ra.  

Advertisement

"Sao hả, thấy ta nên rất bất ngờ đúng không".  

Liễu Vân Phi ung thung phe phẩy chiếc quạt, thấy sắc mặt của Trương Nhạc khẽ dao động, mỉm cười nói: "Hay là sợ rồi?"  

Advertisement

Chưa đợi cho Trương Nhạc trả lời, hắn ta đã giả bộ cảm thán nói: "Cũng đúng, dù sao thiếu môn chủ của các ngươi cũng bại dưới tay ta, ngươi sao có thể là đối thủ của ta được".  

"Liễu Vân Phi! Đừng ức hiếp người quá đáng, cho dù hôm nay không phải là đối thủ, ngươi muốn thắng ta cũng không dễ dàng vậy đâu!"  

Thấy đối phương khinh thường mình như vậy, Trương Nhạc tức giận.  

"Được thôi, vậy để ta mở mang Lôi Cuồng kiếm pháp của người rốt cuộc điên cuồng cỡ nào".  

Liễu Vân Phi thờ ơ nói, bày ra tư thế xin mời.  

Trên đài cao, tông chủ của Tử Viêm Môn Liễu Dự tính sẵn trong đầu, cười không khép miệng, nhìn về phía Bạch Thiên Minh nói: "Bạch huynh, huynh nói xem Trương Nhạc này sẽ bại trong mấy chiêu?"  

Bạch Thiên Minh trầm giọng nói: "Còn chưa giao thủ, thắng bại sao đã định được?"  

"Ha ha! Ta thấy huynh thua đến mức choáng váng rồi, những lời nói lừa mình dối người này mà cũng nói ra được".  

Liễu Dự cười lớn không ngừng, khiến mấy tay trưởng lão của Tử Viêm Môn bên cạnh cũng cùng hùa vào cười theo.  

Trong lòng Bạch Thiên Minh nín nhịn, nhưng không nói được câu phản bác nào, Thanh Vân Môn quả thực đã thua đủ thảm rồi.  

Ánh mắt nhìn về phía Trương Nhạc trên võ đài, chỉ mong đợi hắn ta cho dù có bại cũng phải khiến đối thương trọng thương mới được.  

Ít nhiều lấy lại chút thể diện!  

Chính thức giao thủ, lửa giận trên mặt Trương Nhạc lại rất nhanh bình tĩnh lại.  

Keng!  

Trường kiếm ra khỏi vỏ, tựa như sấm sét, đâm thẳng về phía Liễu Vân Phi.  

Đang!  

Liễu Vân Phi khép chiếc quạt trong tay lại, nhẹ nhàng vung tay đã có thể chặn được một kiếm đâm về trước ngực này.  

"Quá chậm, chậm đến mức suýt chút nữa là ta không chịu nổi".  

Liễu Vân Phi tiếp một kiếm này xong thì lên tiếng cười nhạo.  

Hổn hển! 

Bình luận

Truyện đang đọc