ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Lâm Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tuy nhiên, trong lòng hắn đã có chút mất tự nhiên.  

Bị một đám lão nhân đánh giá khiến hắn cảm thấy thấp thỏm không yên, rốt cuộc tiền bối Đường Du tìm hắn có việc gì chứ?  

Rốt cuộc là rắc rối đến mức nào mà phải cố sức đào tạo hắn thành Huyền sư tam phẩm, quả thật khó mà đoán được.  

Ngay khi Lâm Nhất đang suy nghĩ, Du trưởng lão dừng lại trước một tòa nhà trúc, duỗi tay cười nói: “Ngươi vào đi thôi, ta chỉ đưa đến đây!”  

Lâm Nhất dừng suy nghĩ, hít sâu một hơi, khẽ gật đầu với Du trưởng lão rồi đẩy cửa vào.  

Trong nhà trúc có khói xanh lượn lờ, tiền bối Đường Du đang nhắm mắt suy tư, ngồi khoanh chân trước một cái lư hương tỏa ra làn khói mờ ảo.  

Mùi hương thơm ngát từ làn khói thanh tịnh kia khiến lòng người thoáng trở nên bình thản.  

Lâm Nhất đã ngưng tụ ra hồn ấn cho nên có thể cảm giác được tuy rằng tiền bối Đường Du nhắm hai mắt, nhưng trong căn phòng này, không có nơi nào là không có hồn lực của ông ta tồn tại.  

Mỗi một cử động, ánh mắt, nhịp thở, bất kể là thứ gì dù nhỏ nhất, e là cũng bị ông lão này nắm rõ như lòng bàn tay.  

“Đường tiền bối”.  

Đối với ông lão áo xám lúc trước đã bác bỏ mọi ý kiến, một mực để hắn làm chấp sự khách khanh của thư viện, Lâm Nhất vẫn luôn kính trọng.  

“Ngồi đi!”  

Tiền bối Đường Du từ từ ngước mắt nhìn, trên khuôn mặt già nua để lộ nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng mờ đục, thoạt nhìn như vực sâu không ngừng vặn vẹo, dường như chỉ cần nhìn thêm vài lần sẽ bị hút vào đó.  

Bất giác, Lâm Nhất nghĩ đến một điều rất đáng sợ.  

Chẳng phải ông lão áo xám này đã có tu vi Thiên Phách, hơn nữa còn đạt đến cảnh giới Huyền sư tứ ấn đáng sợ ư?  

Mặc Linh từng nói rằng, thực lực của Huyền sư tứ ấn có thể so với cao thủ cảnh giới Thiên Phách, nếu đúng như hắn suy đoán thì thực lực của Đường Du rất đáng sợ, dù phóng mắt khắp thành U Châu thì tuyệt đối cũng là tồn tại khủng bố đứng hàng số một, số hai, có thể sánh ngang với cao thủ của Huyền Dương Điện – thế lực cấp bá chủ.  

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất ngồi xuống với vẻ khách sáo, thấp giọng nói: “Không biết lần này tiền bối gọi ta đến là có việc gì?”  

“Không gấp!”, Đường Du mỉm cười, khi nhìn Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên một tia khác thường, khẽ nói: “Nhóc con, hồn ấn của ngươi mới ngưng tụ không lâu, trước đó, ta có nghe Mặc Linh nói về trường hợp của ngươi nên đã có chút bận tâm, giờ thì coi bộ không cần nữa”.  

“Xem ra không gì qua mắt được tiền bối”.  

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, quả nhiên ánh mắt của vị tiền bối này rất độc, ngay cả việc hắn mới ngưng tụ hồn ấn mà chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra.  

“Nhóc con, thiên phú của ngươi về con đường linh văn này không thua kém bao nhiêu so với một số ít thiên tài đỉnh cao kia. Thậm chí…”, ông ta thoáng khựng lại.

Thậm chí phải mạnh hơn một ít, vì dù sao thì phần lớn thời gian của Lâm Nhất đều dành cho việc tu luyện võ đạo. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn là một kiếm khách, tu linh văn chỉ là phụ mà thôi.  

Hoặc là nói, hắn đến thư viện Thiên Phủ và tu luyện linh văn chỉ đơn thuần là một lần giao lưu võ học.  

Nếu không phải thế thì một tên yêu nghiệt có thiên phú kiếm đạo sao phải chạy đến thư viện Thiên Phủ của ông ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc