ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Quá là ngả ngớn ngạo mạn, không dám tưởng tượng, mặt của nhóm người tiền bối Đường Du lúc đó đen đến mức nào.  

Trong một chốc, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hẳn lên.  

Rõ ràng, câu chuyện cũ đầy nhục nhã này, cho dù là người có tu vi như tiền bối Đường Du thì đến nay cũng vẫn khó mà quên đi được.  

“Tiểu hữu, bây giờ ngươi đã đại khái đoán được việc mà lão phu muốn nhờ ngươi là gì rồi chứ?”  

Tiền bối Đường Du khẽ giọng than thở.  

Cuộc chiến giữa năm viện yêu cầu phải cử đệ tử của mình đi, có hai điều kiện là phải dưới hai mươi tuổi và là Huyền sư tam phẩm.  

Trước đó, Lâm Nhất chỉ phù hợp với điều kiện đầu tiên, nhưng bây giờ thì đã phù hợp với cả hai điều kiện.  

“Ý của tiền bối là?”  

Lâm Nhất thăm dò hỏi.  

Đôi mắt đục mờ của tiền bối Đường Du nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Cuộc chiến giữa năm viện lần này, ta muốn mời ngươi thay mặt thư viện xuất chiến, chúng ta không thể thua được nữa”.  

Quả nhiên như vậy.  

…  

Trong lòng Lâm Nhất như bừng tỉnh, chẳng trách lại để cho Mặc Linh đến dạy mình Linh văn, hoá ra tiền bối Đường Du đã có ý định này với hắn từ lâu rồi.  

Không đến Huyền sư tam phẩm thì hắn gần như không có tư cách tham gia.  

Chỉ là rủi ro này quá lớn. Nếu như thực sự thay mặt thư viện Thiên Phủ chiến thắng thì hắn sẽ một lúc đắc tội với bốn thư viện khác.  

Phải biết là loại thế lực chuyên về Huyền sư như thư viện này có mối quan hệ rất rộng, sức mạnh mà bọn họ có thể nhờ vả tương đối lớn.  

Nếu như hắn ở mãi trong thư viện Thiên Phủ thì còn không sao, nhưng hắn sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây, đến lúc đó hắn một thân một mình, sợ là sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm mà hắn không lường trước được.  

“Tiền bối, tin tưởng ta như vậy sao?”  

Lâm Nhất suy tư cân nhắc một hồi, cẩn thận nói: “Lâm mỗ mặc dù có chút thiên phú về Linh văn, nhưng xét cho cùng cũng chỉ mới ngưng tụ được Hồn ấn, việc này quan hệ đến sinh tử tồn vong của thư viện, cứ hời hợt giao cho ta như vậy, những trưởng lão khác sẽ không có ý kiến gì chứ?”  

Hắn vẫn chưa nghĩ thông, nhưng từng nhận ân tình của thư viện lại khiến hắn khó mà mở lời từ chối.  

Chỉ đành thăm dò ý tứ của đối phương, tìm hiểu thêm về khả năng của thư viện.  

“Viện trưởng quả thực có chút lo ngại về ngươi, nhưng ta và Du trưởng lão lại vô cùng coi trọng ngươi. Dù gì cuộc chiến giữa năm thư viện chưa từng nói là không được dùng tu vi Võ đạo, có rất ít người có thể vừa đạt được đến Huyền sư tam phẩm còn có tu vĩ Võ đạo thâm sâu như ngươi.  

Ta tin tưởng ngươi, huống hồ thư viện cũng chẳng có bao nhiêu sự lựa chọn nữa…”.  

Tiền bối Đường Du khẽ mỉm cười nói: “Nếu thực sự có nhiều lựa chọn, cũng sẽ không phải mất công như vậy, hướng dẫn cho ngươi trở thành Huyền sư tam phẩm”.  

Lâm Nhất thoáng ngập ngừng, cũng không vội đáp lại. 

Bình luận

Truyện đang đọc