ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

“Thư viện Thiên Phủ phái người ra xuất chiến mà lại quá khinh địch rồi”.  

“Chỉ mười chiêu, đã thua trận nhanh như thế, thực không thể hiểu nổi”.  

Trong một thoáng, bốn phía khán đài đều lắc đầu cảm thán.  

Liễu Vân Yên mặt trắng bệch rơi trên mặt đất, trong lòng bỗng vô cùng khủng hoảng. Ngoảnh đầu nhìn khắp xung quanh đều là một màn đêm đen chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có những âm thanh văng vẳng kia không ngừng lọt vào trong tai, đều là những cái lắc đầu những lời than thở.  

Rất nhiều âm thanh giống như từng thanh kiếm sắc bén cắm vào trong tim nàng ta, cảm giác tắc thở khó chịu khiến sắc mặt nàng ta càng trở nên khó coi.  

Nàng ta có thể tưởng tượng được, mọi người của thư viện Thiên Phủ lúc này cũng đều dồn ánh mắt về trên người nàng ta, chỉ e những ánh mắt đó đều là thất vọng, so với phụ thân của nàng ta còn thất vọng hơn.  

Có lẽ, người kia cũng là một trong số đó…  

Người đã vì nàng ta, người thiếu niên trong hồ Tử Vân đã không hề do dự mà quay lại, mạo hiểm tính mạng để cướp được đoá kim liên Tử Hoả kia về.  

Không có đối phương, nàng ta cũng sẽ không thể trở thành đệ tử nòng cốt, không thể đứng ở đây.  

Bóng lưng của thiếu niên ấy lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng ta, đáy mắt Liễu Vân Yên tràn ra vẻ kiên định. Thiếu niên kia lúc đầu chỉ vì một lời hứa đã có thể mạo hiểm tính mạng đi lấy kim liên Tử Hoả về cho nàng ta.  

Liễu Vân Yên, ngươi chẳng lẽ cứ yếu đuối như vậy sao, vẫn không thể vượt qua được cái bóng của hai mươi năm trước sao?  

“Thư viện Thiên Phủ phái ngươi xuất chiến, quả nhiên là một sai lầm, ngươi và phụ thân ngươi giống hệt nhau, chẳng chịu nổi một đòn, chấp nhận thua đi cho ta!”

Chu Tần cười khẩy, chuẩn bị kết thúc trận chiến này.  

“Ngại quá, ngươi mới là kẻ bại”.  

Có tia sáng vụt qua trong mắt Liễu Vân Yên, quét đi sự lo lắng và hậm hực, khí lạnh ào ào bộc phát từ trên người nàng ta, hóa thành một cơn gió lạnh cuốn phăng tất cả, khiến Chu Tần đang ở giữa không trung lạnh run người.  

Phút chốc, Liễu Vân Yên đã liên tục đánh ra ba kiếm, kiếm sau hung ác hơn kiếm trước. Thân kiếm lóe lên tia sáng lạnh, như tuyết, như băng, như chiến ý đang hừng hực cháy trong lòng nàng ta, vô cùng rực rỡ và chói mắt.  

Thịch thịch!  

Trong tiếng nổ vang rền, một quyền kia còn chưa đến gần Liễu Vân Yên thì đã bị đánh tan tác. Chỉ với ba kiếm đã dễ dàng hóa giải một quyền khiến lòng người hoảng sợ của Chu Tần.  

Ánh mắt Chu Tần lóe lên tia kinh ngạc, kiếm kia mang khí thế sắc bén, sau khi phá vỡ quyền của hắn ta còn tiến thêm một bước ép lui hắn ta.  

“So với phụ thân vô dụng của cô thì xem ra cô cũng có chút bản lĩnh đấy! Tuy nhiên, như vậy vẫn còn kém xa ta!”  

Vừa dứt lời, Chu Tần lại lần nữa vọt đến, trong lúc di chuyển, chân nguyên trong cơ thể bộc phát, khí thế toàn thân không ngừng tích súc. Tốc độ nhanh đến mức khó tưởng tượng nổi, phút chốc, chỉ để lại vô số tàn ảnh.  

Nhưng không ai ngờ kiếm của Liễu Vân Yên lại nhanh hơn hắn, chỉ trong một nhịp thở, nàng ta đã tìm được sơ hở của hắn ta, lập tức đâm ra một kiếm.  

Mũi kiếm bắn ra tia sáng chói mắt như sao trời.  

Quyền và mũi kiếm lại va chạm nhau, Chu Tần liền thét lên một tiếng rồi bị đánh bay ra ngoài thêm lần nữa.  

Trước đó, một quyền của Chu Tần dễ dàng đánh bay mũi kiếm của Liễu Vân Yên, nhưng bây giờ, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kết quả đã hoàn toàn thay đổi.  

Phi Hoa Lạc Diệp!  

Bình luận

Truyện đang đọc