ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thịnh Yến đã kết thúc, chẳng lẽ ngươi không phục đối với xếp hạng này? Không phục cũng phải phục!”, ông lão áo đen lạnh lùng nhìn hắn ta, tỏ thái độ cực kỳ không vui.  

Trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Triệu Vô Cực lộ ra nụ cười thản nhiên: “Thứ hạng đã phân rõ, Triệu mỗ tâm phục khẩu phục, có điều, trong bảo khố Long Vân, tại hạ có ít thu hoạch, muốn mời Công tử Táng Hoa chỉ giáo một chút, để chúng ta một lần nữa được thưởng thức phong thái của người đứng đầu bảng”.  

Hắn ta biết rất rõ, Quần Long Thịnh Yến đã kết thúc, chắc chắn không thể động đến thứ hạng được nữa.  

Nhưng nếu bây giờ có thể giẫm Lâm Nhất dưới chân ngay trước mặt mọi người, khiến hắn quỳ xuống xin tha, vậy thì cái gọi là quán quân lập tức sẽ biến thành trò cười.  

Công tử Táng Hoa nhất định sẽ trở thành một sự sỉ nhục trên bảng Long Vân, “danh tiếng” lưu vào sử sách.  

Hắn ta vừa dứt lời lập tức nhấc lên một cơn sóng lớn, khiến mọi người khiếp sợ không thôi. Tuy đã sớm đoán được có thể Triệu Vô Cực sẽ không cam tâm, nhưng lại không ngờ hắn ta lại độc ác như vậy.  

Gần như mọi người đều đoán được suy nghĩ của hắn ta.  

Tên này không phục nên muốn nhân dịp thực lực bành trướng nhờ bảo khố Long Vân mà hung hăng làm nhục Lâm Nhất một phen.  

Trong mắt ông lão áo đen lóe lên tia sáng lạnh, ông ta lạnh lùng nói: “Không coi Thánh Minh ra gì, há lại để ngươi làm càn?”  

Trọng tài đứng đầu Thánh Minh nổi giận vẫn khá có lực uy hiếp, tiếng quát của ông ta khiến mọi người không khỏi cảm thấy khẩn trương.  

“Oai thật đấy!”  

Nhưng không bao lâu sau, giọng điệu âm dương quái khí của Vũ Hạo Thiên đã vang lên, như cười mà không cười, nói: “Người trẻ tuổi chúng ta luận bàn, không liên lụy đến tông môn, từ khi nào đến phiên Thánh Minh khoa tay múa chân rồi? Chính chủ còn chưa lên tiếng đâu! Lâm Nhất, nếu ngươi là một nam nhân thì đường đường chính chính đứng ra, Vũ Hạo Thiên ta cũng muốn được ngươi chỉ giáo một phen!”

Nói đến câu cuối, giọng điệu hắn ta ngày càng nặng nề, sắc mặt cũng âm u đến mức tận cùng, mùi thuốc súng từ giữa những con chữ dường như có thể khiến toàn bộ hội trường nổ tung.  

Xoạt!  

Ngôn từ dữ dội như vậy khiến bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm giờ lại càng thêm khẩn trương. Đặc biệt là lời của Vũ Hạo Thiên, ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng lôi ra.  

Giết người tru tâm, không gì hơn thế.  

Hôm nay, hai người này dã quyết tâm đòi lại nỗi nhục trước đó, nhất định phải khiến Lâm Nhất mất hết mặt mũi, xấu hổ tận cùng. Lệ khí âm u trên người Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực khiến người xem không rét mà run, hiển nhiên, hai người này không hề phục khi bại dưới tay Lâm Nhất.  

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất mang theo một chút lo lắng. Thực lực của Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên đã tăng vọt nhờ vào bảo khố Long Vân, nếu không có chỗ dựa, chắc chắn bọn họ không dám… ngông cuồng như thế.  

Lâm Nhất có dám chiến không?  

Ngoài tưởng tượng, gần như không chút do dự, không đợi ông lão áo đen lên tiếng, Lâm Nhất đã bước lên trước.  

Rất nhiều nhân tài kiệt xuất trong bảng 100 đều tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ hiểu “rất rõ”, dường như Lâm Nhất không hề thu hoạch được thứ gì đáng nói trong bảo khố Long Vân.  

Bình luận

Truyện đang đọc