ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Tại vị trí của Tử Nguyệt Động Thiên, các trưởng lão cùng đệ tử cũng lộ vẻ vui mừng.

Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực nhỏ giọng nói gì đó với người cùng tông môn, thỉnh thoảng, bọn họ liếc nhìn mấy người Mai hộ pháp của đế quốc Đại Tần, trong mắt đầy vẻ khinh thường và chế nhạo, dường như đã hạ quyết tâm đợi Lâm Nhất hiện thân nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt.  

Trong bầu không khí có phần vi diệu kia, rốt cuộc, ngay khoảnh khắc xoáy nước sắp đóng lại, Nguyệt Vi Vi cùng Lâm Nhất cũng xuất hiện.  

“Ra rồi!”  

“Lâm Nhất đã ra!”  

“Hình như đúng là không có thu hoạch gì, chẳng lẽ lời đồn là thật?”  

Hội trường to lớn thoáng chốc nhấc lên một cơn sóng không nhỏ, vô số ánh mắt mang theo tia sáng khác thường đổ dồn về phía Lâm Nhất.  

Duệ khí trên người Lâm Nhất ẩn vào trong, thoạt nhìn không khác gì mấy so với lúc mới tiến vào bảo khố Long Vân. Trái lại, những nhân tài kiệt xuất còn lại trong Thập Cường, không chỉ riêng Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực, mà đám người Bạch Lê Hiên, Nam Cung Vãn Ngọc, Ô Tiếu Thiên cũng không cách nào che dấu được khí tức khủng bố đang bộc phát từ trên người mình.  

Rất rõ ràng, đây chính là biểu hiện của thực lực tăng vọt trong một thời gian ngắn, không cách nào khống chế để khí tức không bộc lộ ra ngoài. Nhưng trên người Lâm Nhất lại không có dấu hiệu như vậy.  

Bầu không khí kỳ quái này khiến Lâm Nhất có hơi nghi hoặc.  

“Chư vị ổn định, chớ nóng vội, mời các nhân tài kiệt xuất trong bảng 100 của Quần Long Thịnh Yến lần này lên đài”.  

Tuy nhiên, không để Lâm Nhất có quá nhiều thời gian suy nghĩ, trên đài cao, trọng tài đứng đầu Thánh Minh đã trầm giọng nói sau khi quét mắt nhìn một lượt.  

Mọi người đều hiểu rõ, theo lệ cũ, hẳn là sắp tuyên bố thứ hạng. Cũng có thể sẽ có thêm vài vấn đề khác, bởi lẽ, nghe đồn Thập Cường trong bảng Long Vân kỳ này sẽ có một phen kỳ ngộ lớn lao, một hồi kỳ ngộ đại thế.  

Ù… Ù…!  

Những âm thanh xé gió lần lượt vang lên, rất nhiều bóng người vững vàng đáp xuống đài, chờ đợi ông lão áo đen phát biểu.  

Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi thoáng chần chừ, sau đó cũng theo sát mọi người, cùng đáp xuống đài.  

Khoảnh khắc hai người họ đáp xuống, ánh mắt Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực lập tức hướng về phía họ, cùng với đó là vẻ mặt có chút cân nhắc.  

Lão trọng tài đứng đầu cũng không hỏi mọi người đã thu hoạch được bao nhiêu trong bảo khố Long Vân, mà trực tiếp tuyên bố thứ hạng, tuy nhiên, ông ta chỉ đọc danh sách bảng 10. Một ngày sau, danh sách hoàn chỉnh sẽ được công bố và chỉ trong vòng vài ngày, danh sách nhân tài kiệt xuất có tên trên bảng Long Vân kỳ này sẽ được truyền khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa.  

Hễ là người nổi danh trên bảng thì đều có tiếng tăm lừng lẫy.  

Yêu nghiệt nằm trong 10 thứ hạng đầu sẽ như Tam Vương Thất Anh lúc trước, danh tiếng như sấm bên tai, đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp trong dàn nhân tài kiệt xuất Nam Vực, khiến người người quỳ bái.  

Còn về Lâm Nhất, không cần phải nhiều lời, chắc chắn hắn sẽ trở thành một truyền kỳ. Danh tiếng của Công tử Táng Hoa sẽ truyền khắp cổ vực Nam Hoa, không ai không biết, không ai không rõ.  

Tuy nhiên, hiện tại dường như có người không cho là vậy, ngay khi trọng tài tuyên bố xong thứ hạng, còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Vô Cực đã gây khó dễ.  

“Trọng tài đại nhân, Triệu mỗ có một yêu cầu quá đáng!”  

Triệu Vô Cực đứng ra, nói thẳng. 

Bình luận

Truyện đang đọc