*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chợt, Lâm Nhất cảm nhận được hồn ấn có rất nhiều biến hóa, một luồng cảm giác khô nóng lan khắp người hắn.
Ngay lập tức, lục phủ ngũ tạng, máu huyết đang chảy trong cơ thể cùng với da thịt toàn thân Lâm Nhất dần dần nóng bừng lên.
“Việc này…”
Lâm Nhất siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc khó tả.
Chỉ ở trong khoảng không gian Thần Văn chiếu sáng mà hồn lực và chân nguyên của hắn đều có xu hướng gia tăng, thực sự rất huyền diệu. Đối với một người đang kẹt tại cảnh giới Âm Huyền viên mãn như Lâm Nhất thì đây chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào.
Mặc Linh liếc nhìn hắn, cười nói: “Cảm nhận được đúng không? Trong Thần Văn này ẩn chứa lực lượng thuộc tính hỏa khá là dồi dào. Nó giống như vầng thái dương tẩm bổ khoảng không gian này vậy, dù không làm gì cả, chỉ ở đây thôi cũng có thể thu hoạch được rất nhiều. Chân nguyên, hồn lực và cả thân thể đều sẽ được rèn luyện cùng một lúc”.
“Quả thật rất huyền diệu”, Lâm Nhất nở nụ cười và khẽ đáp.
“Sức mạnh của Thần Văn tuy vô cùng huyền diệu, nhưng chắc ngươi cũng cảm nhận được không thể nán lại đây quá lâu, nếu không sẽ rất dễ bị bỏng. Phải nhớ không được đến quá gần nó, nếu tu vi không đủ, có thể sẽ bị thiêu thành tro trong nháy mắt. Thần Văn này rất là bá đạo, chẳng hề phân biệt địch ta”, Mặc Linh nói với vẻ nghiêm túc.
Lâm Nhất gật đầu, hắn có thể cảm giác được đối phương không hề nói dối.
“Ngọc giản này cho ngươi, ngươi ở đây quan sát, nếu không chịu được thì lui ra ngoài, đừng có cậy mạnh”.
Mặc Linh đưa ngọc giản của mình cho Lâm Nhất, sau khi dặn dò thật kỹ lưỡng, nàng ta liền xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, khoảng không trống trải này chỉ còn lại một mình Lâm Nhất.
Ánh mắt hắn men theo bậc thang dưới chân nhìn về phía ngọn lửa đang cháy hừng hực trên tế đàn trong cung điện dưới mặt đất, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Khi nhấc chân bước xuống, trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận thân thể mình trở nên nặng nề. Bậc thang đi thông xuống cung điện dưới mặt đất kia có uy áp cực lớn, khiến người ta có cảm giác lưng đeo một quả núi.
Với áp lực như thế, Lâm Nhất đi lại rất khó khăn, mỗi một bước đều cực kỳ gian nan. Hắn khẽ cắn môi, vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết đến cực hạn, hòng chống cự áp lực kh ủng bố kia.
Lâm Nhất bước từng bước đi xuống cung điện.
Khoảng cách ngắn ngủi chưa đến ngàn mét, vậy mà hắn đi mất gần nửa canh giờ, mồ hôi đầm đìa, suýt nữa thì ngã quỵ.
Ngay khi hắn đặt chân xuống cung điện dưới mặt đất, uy áp đáng sợ kia đột nhiên tăng vọt khiến Lâm Nhất khuỵu gối, quỳ sụp xuống nền đất.
Hắn nhìn quanh bốn phía, nơi đây tràn ngập lực lượng của Thần Văn, dường như nó đã cô đọng thành thực chất, hóa thành thể khí có màu vàng nhạt, ẩn chứa uy áp đáng sợ không cách nào hình dung được.