ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Lâm Nhất mở mắt ra, hắn nhanh chóng cảm nhận được tất cả những gì đang diễn ra trong tu luyện thất, không bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất.  

Rất nhiều hình ảnh mà mắt thường không cách nào nhìn thấy được giờ lại hiển hiện trong đầu hắn, thật sự rất kỳ diệu.  

Hắn nhắm mắt lại, đợi sau khi hồn ấn trong huyền cung tối xuống, tất cả mới khôi phục lại như lúc ban đầu.  

“Đây cũng chính là tác dụng của hồn lực, không ngờ lực tinh thần lại có thể phóng thẳng ra ngoài…”  

Một ý niệm lóe lên trong đầu Lâm Nhất, phút chốc, một loạt đường văn Hỏa Vũ tuôn ra, rõ ràng đường vân Hỏa Vũ vừa cuồng bạo lại vừa sắc bén tản ra giữa không trung, nhưng lúc này, cảm giác mang đến cho hắn lại giống như cánh tay của mình, có thể dễ dàng điều khiển.  

Quả nhiên, chỉ có đạt đến Huyền sư tam phẩm mới xem như chính thức nhập môn.  

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, hắn nở nụ cười, đồng thời, khiến đường văn Hỏa Vũ ẩn chứa năng lượng cuồng bạo kia tan biến trong vô hình.  

“Tên nhóc kia, nếu có rảnh thì theo ta một chuyến, tiền bối Đường Du muốn gặp ngươi”.  

Đúng lúc này, bên ngoài sân có một giọng nói xuyên thấu quá linh trận, quanh quẩn khắp cả biệt viện, đó chính là giọng của Du trưởng lão.  

Cuối cùng cũng đến rồi à?  

Lâm Nhất suy tư hồi lâu, hắn đã đợi ngày này rất lâu. Hắn thật sự cảm thấy tò mò, không biết rốt cuộc thư viện Thiên Phủ đã gặp phải rắc rối gì.  

Lâm Nhất lập tức đẩy cửa bước ra ngoài.  

Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất cùng Du trưởng lão dừng lại trước một cái sân lớn khá bình thường. Thoạt nhìn, nơi này không khác gì nơi ở của các đệ tử.  

“Đây là chỗ ở của tiền bối Đường Du ư?”  

Lâm Nhất lộ vẻ kinh ngạc, khẽ nói.  

Tiền bối Đường Du vốn là trưởng lão đứng đầu Ngự Thư Đường, thực lực cảnh giới Thiên Phách khủng bố, vậy mà lại ở một nơi như thế này… quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.  

“Đường tiền bối thích yên tĩnh, ông ấy cũng không đặt quá nhiều yêu cầu đối với nơi ở, Lâm Nhất, cùng ta đi vào thôi”, bên cạnh, Du trưởng lão mỉm cười và giải thích.  

“Ừm!”  

Lâm Nhất khẽ gật đầu, đi cùng Du trưởng lão vào sân. Sau khi vào trong, hắn phát hiện những lời Du trưởng lão nói là thật, nơi đây khá yên tĩnh, tầm nhìn khoáng đạt, hòn non bộ tinh xảo, đình đài lầu các,… tất cả đều tràn đầy hơi thở yên bình.  

Trong sân có rất nhiều người, những người này cũng không xa lạ với Lâm Nhất, đều là các trưởng lão mà hắn từng gặp ở Ngự Thư Đường.  

Các trưởng lão đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại kề tai nhau thì thầm gì đó, dường như đang bàn luận về hắn.  

“Người mà Đường tiền bối muốn tiến cử là hắn sao?”  

“Chính là hắn. Dạo gần đây người này khá là tỏa sáng, trong trận chiến tranh giành hoa Huyền Âm, hắn đã liên tiếp đánh bại vài người và giành được hoa vương chín cánh, ngay cả viện trưởng cũng phải lau mắt mà nhìn”.  

“Nhưng theo ta thấy chấn động hồn lực mà hắn phát ra thì dường như chỉ vừa thăng cấp lên Huyền sư tam phẩm mà thôi, có hơi sai…”  

“Huyền sư tam phẩm xem như đạt yêu cầu, nhưng… viện trưởng thật sự muốn chọn hắn ư? Thứ hắn có thể dựa vào cũng chỉ có tu vi giới võ học mà thôi”.  

“Nếu chỉ dựa vào tu vi giới võ học thì có hơi miễn cưỡng rồi, haiz… mấy năm nay, những nhân tài thế hệ sau của thư viện Thiên Phủ ta đã bắt đầu suy tàn rồi”.  

Những ánh mắt kia có hoài nghi, có định giá, có chờ mong, cũng có thở dài tiếc nuối, khá là phức tạp. 

Bình luận

Truyện đang đọc