ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ít nhất để rời đi một cách ung dung thì không có vấn đề gì.  

Nếu như để đến mức bên sứt càng bên gãy gọng, thì Lâm Nhất tự tin là đối phương cũng sẽ phải kiêng dè kiếm trận Tử Diên và Bôn Lôi Trảm Điện của hắn.  

Nhất là kiếm trận Tử Diên, chỉ còn cách Cửu chuyển quy nhất có một chút nữa thôi, nhưng nếu như thực sự bị dồn đến đường cùng, đạt đến mức giới hạn để cho kiếm trận kia xoay chuyển năm vòng thì cũng không phải là không có khả năng thắng.  

“Ố?”  

Bóng Lâm Nhất loé lên, sau khi nhảy lên đáp xuống vài lần đã rời khỏi Tu luyện thất mà hắn bế quan. Hắn cảm nhận được dường như có người đang đến gần tiểu viện của mình nên ngẩng đầu lên nhìn.  

Chỉ thấy trong đám sương mù, một bóng người bay ngang đến, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của Linh trận trong biệt viện. Sau mấy nhịp hô hấp, đã đáp xuống phía trước người Lâm Nhất.  

Khi bóng người đó hiện lên rõ ràng, dung mạo tuyệt đẹp, băng lạnh như sương kia lại là sư tỷ Mặc Linh mà mấy ngày nay không gặp.

Mặc Linh nhìn Lâm Nhất đang đi ra, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng kỳ dị, nhẹ giọng nói: “Thằng nhóc ngươi đúng là nóng lòng, lấy được hoa Huyền Âm chín cánh là luyện chế ngay, cảm giác thế nào?”.  

“Tạm được… Nhưng đáng tiếc, vẫn còn cách cảnh giới Âm Huyền viên mãn nửa bước”.  

Lâm Nhất cười khẽ, nhẹ giọng đáp.  

Mặc Linh nhíu mày, nói: “Không biết thế nào là đủ! Nếu ta tính không lầm, từ khi ngươi đột phá lên Tử Phủ đến bây giờ cũng chỉ mới hai tháng. Hai tháng mà có thể đạt tới cảnh giới này, cho dù là nhân tài yêu nghiệt của chín bá chủ cũng chỉ được đến thế, thậm chí còn không bằng”.  

Lâm Nhất bật cười, không cho ý kiến, chuyện này hắn biết rõ.  

Hắn lập tức cười nói: “Sư tỷ đến đây có chuyện gì?”  

Mặc Linh nghe vậy thì liếc hắn, lạnh giọng cười nói: “Xem ra Lâm công tử đã quên mất chuyện Hỏa Phượng Liêu Nguyên rồi, Mặc Linh đã đường đột, xin cáo từ”.  

Nói xong thì xoay người rời đi.  

Lâm Nhất gõ trán, lập tức cười khổ không thôi, suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, hắn mau chóng đuổi theo.  

Sau vài lần lướt tới, trước khi Mặc Linh rời đi, hắn đã chặn trước mặt nàng ta.  

Lâm Nhất sử dụng Thất Huyền bộ, ngăn Mặc Linh lại trước khi nàng ta ra khỏi cửa.  

Nhìn vẻ mặt của đối phương, hắn bất lực mỉm cười, lại thấy trên gương mặt xinh đẹp của Mặc Linh không hề có vẻ tức giận, mà rất thoải mái.  

Rõ ràng cái gọi là cáo từ chỉ là đùa với hắn mà thôi.  

“Nhớ ra rồi sao?”  

Mặc Linh xòe phiến quạt Ngân Thiết tinh xảo của mình ra, để lộ cổ tay trắng như màu củ sen, nhẹ nhàng nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc