ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Kiếm thế hùng hậu ngưng tụ thành Thương Long từ từ tiêu tán, kiếm quang cũng không còn chói mắt như trước, nhưng tia sáng lạnh thoắt ẩn thoắt hiện từ kiếm quang Tử Thanh vẫn khiến lòng người run sợ.  

Đám người sớm rời khỏi boong tàu, trốn sâu trong khoang tàu cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.  

Nhất là Triệu Phong, trước kia, hắn không tin có người dám khiêu khích giới vực cao cấp, còn chém giết ba đại yêu nghiệt của đối phương. Đây là chuyện không có khả năng, trên Thiên Lộ, giới vực cao cấp là tồn tại cao quý, có thể nghiền ép tất cả, từ lâu, điều này vốn đã trở thành một lẽ thường.  

Ai cũng hiểu rõ, ngàn vạn lần không được đắc tội giới vực cao cấp, dù là một nhân tài kiệt xuất mạnh mẽ của giới vực cao cấp cũng không được phép mạo phạm, chớ nói chi là giết đối phương, đó chẳng khác nào tự tìm đường chết.  

Nhưng hiện tại, Lâm Nhất đã phá vỡ nhận thức của hắn ta, giáng một cú thật mạnh vào tư tưởng thâm căn cố đế của hắn ta, khiến Triệu Phong không cách nào bình tĩnh nổi.  

“Đáng tiếc, nếu yêu nghiệt bực này có thể trưởng thành, chắc chắn sẽ tỏa hào quang ở cuối Thiên Lộ”.  

Ánh mắt Triệu Phong lóe sáng, hắn ta giật mình bừng tỉnh rồi khẽ lắc đầu.  

Hắn ta biết rõ, dù Lâm Nhất có bày ra thực lực mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì chỉ cần Nguyên Hoành Thiên ra tay… hôm nay hắn khó mà thoát khỏi cái chết.  

Bày ra phong thái càng trác tuyệt thì càng khiến người ta cảm thấy nuối tiếc mà thôi.  

“Không thể đắc tội yêu nghiệt trên bảng Thương Long… đây là luật chết!”, Triệu Phong khẽ thở dài, hắn ta hiểu rõ yêu nghiệt trên bảng Thương Long có bao nhiêu kh ủng bố. Tâm trạng của hắn ta ảnh hưởng đến rất nhiều người, ánh mắt bọn họ khi nhìn Lâm Nhất từ khiếp sợ dần chuyển sang nuối tiếc.  

Trên boong tàu trống trải, một lúc lâu sau, Nguyên Hoành Thiên mới trầm giọng nói: “Cuối cùng vẫn đánh giá thấp ngươi, không phải ta chưa từng giao đấu với kiếm khách, trên bảng Thương Long có rất nhiều kiếm khách mạnh hơn so với ta, nhưng nếu bàn về kiếm ý thì quả thật không một ai vượt qua ngươi…”  

Lâm Nhất liếc mắt nhìn hắn ta, từ chối cho ý kiến, mà chỉ thản nhiên nói: “Hóa ra là nhân tài kiệt xuất trên bảng Thương Long, thất kính thất kính!”  

Kiếm ý Thông Linh của hắn cách kiếm ý Thông Thiên tam phẩm chỉ còn nửa bước nữa thôi. Trong cảnh giới kiếm ý Thông Linh, kiếm ý của hắn đã đạt đến đỉnh cao.  

Dù không dung hợp Thương Long bất diệt, chỉ riêng kiếm ý Thông Linh, hắn cũng có đủ tự tin không ai vượt qua mình.  

Đối phương đánh giá về Lâm Nhất như vậy cũng không có gì là khoa trương.  

Có điều, phóng mắt khắp Thiên Lộ, có lẽ giới vực Huyết Cốt rất hùng mạnh, nhưng chưa chắc có thể hùng mạnh đến mức lật trời. Cho nên Lâm Nhất không mấy để tâm đến lời tán thưởng của đối phương, trong lòng hắn chẳng có chút gợn sóng nào.  

Nguyên Hoành Thiên thấy rõ đối phương miệng thì nói thất kính nhưng thái độ lại vô cùng thờ ơ, rõ ràng là không xem trọng hắn ta.  

“Quả nhiên ngông cuồng, nghe danh không bằng gặp mặt, so với tưởng tượng của ta, ngươi thật sự rất cuồng… hoặc có thể nói là vô tri, ngay cả bảng Thương Long cũng không để vào mắt à?”  

Nguyên Hoành Thiên cười khẩy, dường như hắn ta đã đoán trước nên cũng không bị thái độ của đối phương chọc giận.  

“Ngại quá…”, Lâm Nhất đính chính: “Ta không nhằm vào bảng Thương Long, ta chỉ nhằm vào ngươi mà thôi. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi đứng ở cuối bảng Thương Long, đúng không?”  

“Lâm Nhất, ngươi muốn chết hả? Dám nói chuyện với sư huynh của ta thế à?”  

Thấy Lâm Nhất tỏ thái độ bất kính như vậy, người bên cạnh Nguyên Hoành Thiên nổi giận, sát ý bùng lên, dường như muốn ra tay ngay lập tức.  

Nguyên Hoành Thiên sầm mặt, ngăn cản người nọ rồi cười híp mắt và nói: “Hay để ta đích thân ra tay đi, ngươi ngăn hắn bỏ trốn là được. Ngoài bảng Thương Long toàn là con sâu cái kiến, ta vốn không có ý định ra tay, vì làm như vậy sẽ không công bằng. Nhưng ngươi đã một lòng muốn chết, vậy thì ta sẽ làm như ngươi mong muốn, cho ngươi biết con sâu cái kiến nên có thái độ như thế nào”.

Bình luận

Truyện đang đọc