ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất cười nhạt nói: “Nhưng tính cách của ta nếu như đã hứa với người khác làm việc gì thì trước giờ không có lý do để thất hứa, nếu như cô bằng lòng, có thể nhường lại vị trí của mình”.  

“Vậy đến lúc đó ngươi đừng có hối hận”.  

Mục Tuyết có chút tức giận quay ngoắt đầu đi, rảo nhanh bước chân.  

Đại khái thời gian khoảng nửa chén trà sau, bước chân của Mục Tuyết dừng lại, đôi mắt lạnh băng hướng về phía quảng trường ở phía trước mặt.  

Là quảng trường Hoả Ngục, Lâm Nhất không hề xa lạ gì với nơi này.  

Giờ phút này ở phía trên quảng trường đang tụ tập vô số đệ tử thư viện, Mục Tuyết ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt thoáng thay đổi.  

Lâm Nhất theo tầm mắt của nàng ta nhìn qua, chỉ thấy ở giữa quảng trường đang có hai người giao đấu.  

Chỉ là kiểu giao đấu này mạnh yếu rất rõ ràng, đệ tử mặc áo tím của thư viện Thiên Phủ rõ ràng không bằng được đối phương.  

Tu vi của thanh niên áo trắng kia tương đối thâm hậu, có thể kết thúc cuộc chiến bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ lại đang cố tình trêu đùa mà thôi.  

Quả nhiên như vậy, sau một hồi giao đấu, thanh niên áo tím kia đã bị đánh văng ra ngoài.  

“Hai mươi năm chỉ như một cái búng tay, thư viện Thiên Phủ lại vẫn khoá này không bằng được khoá trước, cái gọi là đệ tử nòng cốt cũng vẫn tệ như vậy”.  

Thanh niên áo trắng sau khi dành chiến thắng thì lại vô cùng ngông cuồng, lạnh lùng cười chế giễu.  

Kiểu ngông cuồng này đương nhiên khiến cho rất nhiều đệ tử không phục, nhưng thanh niên áo trắng này trước đó đã liên tiếp đánh bại vài người. Từng ánh mắt đầy lửa giận đổ dồn lên người hắn ta, nhưng lại chẳng có ai dám bước ra đối đầu.  

Thanh niên áo trắng cười lạnh lùng nói: “Thực lực này của ta, ở trong thư viện Bạch Ngọc chẳng tính là gì, đến ta cũng không thắng được thì cuộc chiến giữa năm thư viện lần này, ta xem thư viện Thiên Phủ các ngươi có không muốn lót đáy cũng khó”.  

Nói xong, vẻ mặt của đám người này đầy khinh miệt đi thẳng về phía bên ngoài quảng trường Hoả Ngục.  

Phong mang của thanh niên áo trắng đang hừng hực, nên chẳng có người nào dám đứng ra đánh với hắn ta, bất đắc dĩ bọn họ phải nhường ra một con đường.  

Nhưng đúng vào lúc định rời đi lại phát hiện ra hai bóng người không hề nhường đường mà chặn cứng ở cửa.  

Hai bóng người này đương nhiên là Lâm Nhất và Mục Tuyết vừa mới đến nơi.  

Thanh niên áo trắng kia cảm nhận được khí tức của hai người thì sắc mặt thoáng thay đổi, tròng mắt đảo qua đảo lại giữa hai người. Nữ tử kia mang đến cảm giác cực kỳ nguy hiểm, không dễ chọc vào.  

Cuối cùng ánh mắt đặt lên người Lâm Nhất, thiếu niên này trái lại trông có vẻ không hề đáng sợ, khoé miệng không khỏi cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Trước đó người dám chặn đường ta, bây giờ đều đã nằm xuống đất cả rồi, nếu ngươi biết điều còn không mau cút đi”.  

“Đừng làm mất thể diện của thư viện”.  

Bình luận

Truyện đang đọc