ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Đó là sơ hở!  

Khi đối đầu với nữ tử áo tím, chiêu thứ hai của Trảm Thiên tam kiếm không thể giết đối phương xuất hiện sơ hở khá rõ rệt.  

Chỉ cần có sơ hở, dù uy lực của chiêu kiếm này kinh khủng như thế nào cũng sẽ có cơ hội phá giải.  

Lâm Nhất mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nhát kiếm đang chém xuống. Kiếm quang dần phóng đại trong mắt hắn, khi nó sắp che khuất tầm nhìn và nổ tung đầu hắn.  

Tìm thấy rồi!  

Rõ ràng dị tượng lá rụng thành sen trở nên không hoàn hảo, trên hoa sen có rất nhiều chỗ bị nứt và phủ đầy vết bẩn.

“Phá!”  

Lâm Nhất hét lên, kiếm ý bị đ è xuống tập trung lại trong tuyệt cảnh này, sau đó đánh về phía sơ hở kia với khí thế dục hoả trùng sinh một cách đầy khí phách, liều cả mạng sống của mình.  

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  

Trên bầu trời đêm, hoa sen từ từ nứt ra rồi nổ tung, hồ nước cũng sôi trào theo, thần thụ Thanh Tiêu dần khô héo, những cánh hoa Tử Diên bay múa giữa không trung, cô đơn lụi tàn.  

Kiếm ý tập trung lại như thác lũ đâm thủng tia kiếm quang chiếu xuống, mạnh mẽ chui vào trong cánh cửa khổng lồ trên trời.  

Khi cánh cửa bị xuyên qua, vô số chùm sáng từ trên trời chiếu xuống khắp mọi nơi, bao trùm lên người Lâm Nhất.  

Ầm!  

Lâm Nhất trong bộ đồ xanh lập tức toả sáng, mái tóc dài tung bay, áo xanh giản dị, đôi mắt sâu thẳm, giờ phút này tất cả đều toả ánh hào quang như tiên.  

Ánh sáng kia không quá chói mắt, chiếu vào người Lâm Nhất làm hắn trông như kiếm tiên, một thân một mình, không ai sánh bằng.  

Lâm Nhất nhanh chóng nhắm mắt lại, cẩn thận lĩnh ngộ sự ảo diệu này.  

Dị tượng này kéo dài suốt nửa canh giờ, lỗ thủng trên trời mới từ từ khép lại, ánh sáng tan biến, màn đêm lại buông xuống.  

Vèo!  

Hồi lâu sau, Lâm Nhất mở mắt ra, đôi mắt đen của hắn sâu thẳm như bầu trời xa xăm, toả ánh sáng ngời ngời như hai tia sáng có thực thể lấp lánh trong bóng đêm, độ sắc bén của tia sáng ấy dường như có thể đâm xuyên qua hư không.   

Dù không cần ra tay, chỉ cần ánh mắt này nhìn lướt qua cũng đủ khiến người ta ngạt thở.  

Quá xuất sắc!  

“Đây là kiếm ý Thông Thiên ư?”  

Lâm Nhất mừng rỡ, sau khi tia sáng b ắn ra từ trong mắt tan biến, thay vào đó là sự phấn khích tràn trề.  

Hắn cảm nhận được đây chưa phải là kiếm ý Thông Thiên chân chính, tuy kiếm ý đã vượt qua Thông Linh nhưng lại có vẻ như chưa Thông Thiên. Hắn mơ hồ cảm thấy kiếm ý xuyên qua cánh cửa kia của mình vẫn chưa biến mất, nó như ngôi sao hoà mình vào bầu trời.  

“Mở!”  

Lâm Nhất hét lớn lên, kiếm ý sâu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn bùng lên như ngọn lửa.  

Rắc! 

Bình luận

Truyện đang đọc