ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cũng được”.  

Lâm Nhất gật đầu, cứ cố xông lên thế này, rất có thể bọn họ đều sẽ bị thương.  

“Cẩn thận một chút nhé”.  

Bọn họ vội vàng lùi lại phía sau, chờ cách xa đâu đó một cây số thì áp lực đó mới giảm đi ít nhiều.  

Soạt!  

Bên dưới Long Tượng, Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống móng vuốt rồng. Đó cũng là nơi mà Nam Cung Hạ tu luyện trước đó, cao khoảng một phần ba, đến đây thì đã cảm nhận được long uy tăng mạnh.  

Hắn giơ tay vào giữa hư không, dường như có thể chạm vào một kết giới ngưng tụ thành thật.  

“Thì ra là thế”.  

Lâm Nhất thầm hiểu, có lẽ Long Tượng chia thành ba tầng không gian khác nhau, mỗi tầng đều có những lá chắn vô hình.  

Nam Cung Hạ không đủ mạnh nên bị giam lại đây.  

Vù!  

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một luồng khí Tinh Nguyên nồng đậm ập tới giữa đất trời. Chỉ hít một hơi thô mà chân nguyên trong tử phủ đã không ngừng quay cuồng, dường như nó đang chậm rãi tăng lên.  

Hít thở thôi cũng có thể tu luyện được?  

Ánh mắt Lâm Nhất hiện lên tia sáng lạ, nơi này đúng là bảo địa, không biết lên đến nơi cao hơn thì còn thế nào nữa.  

Ba người Phương Thiếu Vũ nhìn mà lòng thầm kinh hãi, bọn họ đến gần thôi cũng khó khăn. Mà Lâm Nhất chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã lên đến một phần ba độ cao, trông cái dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái đó, chẳng biết có dùng tới một phần mười sức mạnh chưa.  

Chênh lệch này thật sự quá lớn.  

Kiếm!  

Lâm Nhất khẽ niệm, gọi ra kiếm ý Thông Linh, trên người là Thanh Tiêu kiếm quang nở rộ. Cơ thể anh như một mũi tên bắn thẳng lên trời, phá vỡ rào chắn vô hình trong nháy mắt, giữa không trung như có tiếng kim thạch vỡ vụn vang vọng.  

Kiếm uy Thương Long bất diệt!  

Nhưng nó vẫn chưa thể thỏa mãn được Lâm Nhất, hắn lại bỏ thêm uy lực của Thương Long bất diệt vào người, quanh thân là tiếng sét và gió gào thét, liên tục phá vỡ hai lá chắn.  

Soạt!  

Quần áo trên người bay bay, Lâm Nhất nhẹ nhàng bay lên, đạt tới đỉnh cột đá. Độ cao gần trăm mét trên đầu hắn có vẻ là đầu của Long Tượng, hắn đưa lưng về phía đầu rồng, trong lòng nảy sinh ý định muốn thử.  

Dù là ai khi lên đến vị trí này rồi cũng sẽ muốn bước lên đầu nó thử một lần.  

“Thôi bỏ đi”.  

Ánh mắt Lâm Nhất chợt lóe, tạm thời chưa đến lúc phải mạo hiểm như thế, Long Tượng bảo vệ thành trì này có thể ngăn cản ma khí trong bóng đêm. Tất nhiên, nó có một bí mật rất lớn, trong đó ắt hẳn sẽ tồn tại những cấm kỵ thần bí khó lường, Lâm Nhất không dám tùy tiện thử.  

Quan trọng nhất là Lâm Nhất không biết bước lên đầu nó sẽ có được lợi ích gì.  

Bình luận

Truyện đang đọc