ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ khắc này hắn ta đã mất hết cả hồn vía, vẻ hống hách ngang ngược lúc nãy nói rằng sẽ khiến Lâm Nhất phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đã biến mất tăm.  

“Nền tảng sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ? Trái lại cũng khá là nực cười…”.  

Lâm Nhất thu kiếm về vỏ, thần sắc trong đáy mắt đầy vẻ châm chọc và khinh thường.  

Trước mắt, Cổ Đằng bị tát cho ngã lộn nhào trên đất, rõ ràng là đã mất sạch thể diện. Nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ trách hắn ta tự làm tự chịu, con chó mất nhà này, hắn vốn dĩ lười chẳng thèm quan tâm.  

Nhưng lại cứ đeo bám dai dẳng, cứ muốn lấy lại sĩ diện đã mất ở chỗ Mặc Linh từ trên người hắn.  

Chỉ có thể nói là rất đáng tiếc, Cổ Đằng hắn ta đã tìm sai người rồi!

Lâm Nhất hắn dù có kém hơn nữa thì cũng chẳng phải loại chó con mèo con để chó hắn ta tuỳ ý dẫm đạp.  

“Tự lo lấy mình đi!”  

Lời vừa dứt, Lâm Nhất xoay người rời đi, lười chẳng thèm nhìn đến hắn ta thêm nữa.  

Đáng ghét, tại sao chứ!  

Nhìn bóng lưng Lâm Nhất rời đi, vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt Cổ Đằng đã lên đến mức cực điểm, bàn tay phải siết chặt thành quyền nện mạnh lên mặt đất.  

Tất cả mọi người ngồi trên bồ đoàn bên dưới thì lại yên lặng như chết, mãi không thể thốt lên được lời nào.  

Kết quả như thế này bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.  

Cổ Đằng vốn rất mạnh mà sau khi Lâm Nhất rút kiếm ra, lại trở nên yếu ớt như vậy. Thậm chí, sau khi tế ra Linh đồ mà vẫn bị đánh cho thê thảm.  

Mỗi một lần mạnh mẽ tấn công đều bị đối phương tuỳ ý đâm một kiếm ép phải rút lui.  

Sự tinh xảo trong kiếm thuật của Lâm Nhất quả thực là khó bề tưởng tượng, khiến người ta phải chấn động, bàng hoàng mãi.  

Bên ngoài điện Túc Vân.  

Cung Minh và Bạch Vân lần lượt đuổi kịp Lâm Nhất, vẻ mặt hai người đều có vẻ vô cùng hưng phấn.  

Chẳng qua trong ánh mắt của mỗi người vẫn còn một chút lo lắng.  

“Hai người các ngươi là lo cho ta sẽ bị người ta trả thù chứ gì?”  

Nhìn vẻ mặt hai người, trong lòng Lâm Nhất hiểu rõ, khẽ cười nói.  

Cung Minh bật cười ha hả, gãi gãi đầu nhỏ giọng nói: “Thực lực của Lâm huynh quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt, rất khó tưởng tượng được ngươi thực sự xuất thân từ Đế Quốc Đại Tần. Nhưng mà đại ca của Cổ Đằng quả thực không phải là người dễ chọc vào, Lâm huynh phải cẩn thận mới được”.  

Bạch Vân cũng ở bên cạnh gật đầu nói: “Lâm đại ca, đại ca Cổ Phong của hắn ta trước giờ vẫn luôn bênh người của mình, trong số đệ tử nội môn hắn ta cũng nổi tiếng tàn bạo, hay là vẫn nên đi thương lượng với Vân Yên sư tỷ đi”.  

Bình luận

Truyện đang đọc