ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Ngươi xứng à?  

Nụ cười giễu cợt của Lâm Nhất khiến Vũ Hạo Thiên ôm lòng may mắn chủ động đến gần lập tức sầm mặt lại, sắc mặt liên tục thay đổi.  

Quả thật là tự rước lấy nhục, nực cười hắn ta còn nghĩ sẽ có một chút cơ hội được xem Hỏa Vân Phần Thiên Thủ.  

Theo suy nghĩ của Vũ Hạo Thiên, dù Lâm Nhất không cho hắn xem thì cũng sẽ không đến nỗi vả mặt thẳng tay như vậy.  

Chết tiệt!  

Trong lòng Vũ Hạo Thiên nổi lên sóng gió ngập trời, sát ý kinh khủng. Tiểu tử này đối xử tốt với những người khác của Huyền Hoàng giới, cho hắn ta ảo giác cũng được chia một bát canh, thật đáng chết, chân nguyên của hắn ta phun trào như thể muốn giết chết Lâm Nhất ngay tại chỗ.  

Nhưng hắn ta không còn là Vũ Hạo Thiên của trước kia, lòng dạ và suy nghĩ đều đã thay đổi, chưa đến mức đầu óc mê muội.  

Dù cho lúc này sát ý trong lòng đang sôi sùng sục nhưng vẫn bị hắn ta kiềm chế, trên khuôn mặt biến đổi khôn lường, hắn ta gượng cười, ngẩng đầu lên đáp: “Có vẻ như Lâm huynh vẫn còn khúc mắc với ta. Ta cứ tưởng sau khi rời khỏi Huyền Hoàng giới, mọi ân oán trong quá khứ giữa mọi người đều có thể tan thành mây khói. Xem ra ta suy nghĩ quá ngây thơ, nếu đã như vậy thì Vũ mỗ sẽ đi ngay!”  

Hắn ta chắp tay từ biệt mọi người, sau đó quay lưng đi không chút do dự.  

“Ta đã cho phép ngươi đi chưa?”  

Nhưng hắn ta vừa đi được vài bước, Lâm Nhất đã nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn ta, lạnh lùng lên tiếng.  

Tai hoạ kéo dài nghìn năm, quá tam ba bận, nếu không diệt trừ người này thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ mang lại rắc rối cho hắn. Chưa kể lúc ở Huyền Hoàng giới đối phương đã muốn dồn hắn vào chỗ chết mấy lần, Lâm Nhất không ngu đến mức thả hắn ta đi.  

“Đi, mặc kệ hắn, cứ đi đi!”  

Vũ Hạo Thiên còn đang do dự, ma linh trong cơ thể hắn ta đột nhiên hét lên, hắn ta biến sắc, không dám dừng lại nữa.  

Lâm Nhất nhẩm niệm, thi triển kiếm uy Thương Long bất diệt, kiếm uy này được kiếm ý Thông Linh đại thành tiếp sức, không hề nương tay.  

Rầm rầm!  

Vừa thi triển, nó đã phóng thích uy áp vô cùng đáng sợ, kiếm ý cuồn cuộn phóng thẳng lên trời. Trong tầm mắt của hắn, kiếm ý mãnh liệt lao đi, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi. Đôi mắt hắn nhìn thấy trong phạm vi một nghìn mét đều có kiếm ý trấn áp, ngay cả bụi bặm cũng bị trói buộc.  

Ở khu vực này thời gian như ngừng trôi, trông có vẻ cực kì đáng sợ.  

Vũ Hạo Thiên kinh hãi phát hiện cơ thể mình cứng đờ, máu đông lại, chân nguyên chảy chậm đến mức không thể tưởng tượng.  

Một nỗi sợ hãi vô tận dâng lên trong lòng hắn ta, tại sao kiếm ý của Lâm Nhất lại có thể đáng sợ như thế?  

“Vũ Hạo Thiên, trước đó ta đánh nhau với người của Hoả Vân giới, ngươi để lộ sát ý ít nhất ba lần, lần nào cũng muốn dồn ta vào chỗ chết cho yên lòng. Ngươi tưởng ta không phát hiện à? Muốn đi ư, ta cảm thấy ngươi chôn ở đây sẽ tốt hơn đấy!” 

Bình luận

Truyện đang đọc