"Kết thúc thật rồi sao? Thật khó tin quá, Lâm Nhất chắc hẳn là yêu nghiệt mạnh nhất đứng đầu bảng trong năm ngoái".
"Giành được hạng nhất đã đành, lại có thể lật kèo, dễ dàng chèn ép cả hạng hai và hạng ba".
"Mười vị trí đầu của bảng Long Vân chẳng có bất cứ phần thưởng gì, cái mà họ tranh chỉ là may mắn, có điều may mắn này mờ hồ quá, nhưng nó vẫn tồn tại. Trong bảo khố Long Vân, thu hoạch của tất cả những người còn lại cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc so với Lâm Nhất thôi".
"Số thật là đỏ, đây đúng là may mắn chân chính đó, Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực vẫn còn quá trẻ. Để đứng đầu bảng đương nhiên phải là may mắn nhất rồi, ở cổ vực Nam Hoa này mấy ai mà có thể tranh được với Lâm Nhất nữa chứ".
"Cũng không biết mười anh tài đứng đầu được gọi đi làm gì nữa, kỳ lạ quá, hồi trước cũng chưa từng có chuyện này".
"Nửa năm gần đây, đang lưu truyền một câu gì mà, đại thế sẽ đến, đường trời sẽ mở, chắc liên quan tới chuyện này đó".
Bốn bề không ngừng bàn luận sôi nổi, trừ chuyện kinh sợ về thực lực của Lâm Nhất ra, bọn họ càng tò mò hơn là mười anh tài đứng đầu được gọi đi làm gì.
Nửa năm gần đây, những câu nói kìa đều truyền đi rộng rãi, ban đầu chỉ có trong nội bộ của những người cầm đầu môn phái. Sau đó tin đồn dần bị lan ra khắp nơi, nhưng rốt cuộc nó mang ý nghĩa gì thì cũng không ai hiểu được.
"Đại thế sẽ đến" còn có thể hiểu được đôi chút, một thời đại thịnh vượng trước giờ chưa từng có sắp đến, chỉ là nó sẽ hưng thịnh bao lâu thì không thể nào đoán trước được.
Còn về câu "Đường trời sẽ mở" thì lại tối nghĩa quá, có giải thế nào cũng không giải được. Nghĩ đến việc Thánh Minh dẫn riêng đám người Lâm Nhất đi cũng đã có ý muốn giữ bí mật.
Lúc này, trên một đỉnh núi ở ngoài thành Long Vân.
Có một nữ tử với dáng người đầy mê hoặc, khuôn mặt thanh tú, đường nét tinh xảo như hoa hồng, lông mày và đôi mắt kia toát ra sự quyến rũ khó tả.
Nếu Lâm Nhất ở đây, chỉ cần nhìn từ xa liền có thể biết được cô ta là ai.
Người nọ chính là sư tỷ Hân Nghiên của Lăng Tiêu Kiếm Các!
Kỳ lạ là bên cạnh cô ta còn có một nữ tử khác trong một chiếc váy dài tơ trắng, dung nhan tuyệt đẹp, nhưng lạnh lùng đến dọa người. Gương mặt đó còn rất trẻ, trong ánh mắt lắng đọng năm tháng tang thương trông rất cổ quái.
Có điều đây vẫn chưa là chỗ kỳ lạ nhất, sự tồn tại của nàng ta ngoại trừ Hân Nghiên ra thì không có bất ai kỳ ai thấy được.
Như thể người này không thuộc về thế giới này, cực kỳ quỷ dị.
"Chuyện vi sư đồng ý với con đã làm được, nếu Quần Long thịnh yến đã kết thúc, con cũng nên đi theo ta rồi", gương mặt nữ tử kia lạnh lùng, nhưng ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng Hân Nghiên lại thoáng hiện lên nét dịu dàng.
Nàng ta đã đi qua rất nhiều thế giới từ rất rất lâu rồi, Hân Nghiên là người mà nàng ta vừa gặp đã nhận định muốn cô ta trở thành hậu duệ kế thừa y bát.
Hân Nghiên hơi miễn cưỡng nói: "Sư phụ, hắn muốn đi đâu?"
Nữ tử áo tơ trắng lạnh nhạt đáp: "Đi đến nơi mà hắn nên đến, đại thế sẽ đến, yêu nghiệt trên thế gian này không ai có thể tránh được, dù có là ở hạ giới thấp nhất cũng vậy thôi. Vi sư cũng giống vậy, con cũng vậy, hắn có con đường của hắn, con có con đường của mình".
"Hai con đường này đã định sẵn sẽ không giao nhau sao?"
Nét mặt Hân Nghiên hiện lên vẻ đau đớn, bất đắc dĩ nói.
Nữ tử áo tơ trắng thở dài, hồi lâu mới nói: "Con trời sinh mị cốt, lại là người mang Thái Âm Chi Thủy, cho dù mai danh lánh đời, cuối cùng cũng khó thoát tai họa. Ngoại trừ theo ta thì không còn lựa chọn khác, còn về hắn... Con đường hắn đi là thiên lộ thông thiên, cũng là một chiến trường vô tận, có sống được hay không còn chưa biết nói chi là giao nhau. Đây là lần cuối nhìn thấy rồi, đi thôi..."