ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt của ba người Tần Tử Lạc đều cực kỳ khó coi, trong một lúc lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Tiêu Vân Tông còn cả những đệ tử của các đại thế gia khác đều đang nhìn chằm chằm ba người bọn họ.  

Nếu như cứ vậy cho qua thì sĩ diện của bọn họ cũng chẳng thể giữ nổi, huống hồ điện hạ U Nhược vẫn còn đứng ở phía sau nhìn.  

Dương Bằng Phi và Trần Hùng lại càng phải quỳ trên mặt đất chịu nhục, nhìn bộ dạng này của Lâm Nhất rõ là không có ý định bỏ qua cho hai người này dễ dàng.  

Bất kể là tôn nghiêm hay là sĩ diện, bọn họ đều không thể lui bước, quay sang đối mắt nhìn lẫn nhau rồi khẽ gật đầu, hàn quang trong đáy mắt lập tức bùng lên.  

“Giết!”  

Không hề có chút xíu dự báo nào, đúng vào lúc tất cả mọi người vẫn còn đang hết sức bàng hoàng vì Tiên Thiên kiếm ý trên người Lâm Nhất thì ba người Tần Tử Lạc bật người nhào lên không trung, đồng thời tấn công về phía Lâm Nhất.  

Rõ ràng là ba người này đã biết được, nếu như đơn đả độc đấu với Lâm Nhất thì chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Duy chỉ có cách hợp sức lại thì mới mong trấn áp được Lâm Nhất, bắt hắn phải quỳ trên đất cầu xin tha thứ, rửa sạch mối nhục mà tất cả mọi người phải chịu ngày hôm nay.  

Uỳnh!

Ba nhân tài cảnh giới Âm Dương tiểu thành đồng thời ra tay, khí thế này sắc bén biết bao. Dưới loại áp lực này, Tiên Thiên kiếm ý bao trùm trên bầu trời đã dần xuất hiện những đường nứt mảnh, tựa như bị khuấy động gây ra những cơn sóng cao ngất trời, làm đất trời bay màu.  

“Hợp sức? Đám vô dụng hợp sức thì sẽ không còn vô dụng nữa hay sao?”  

Nhìn thấy ba người đồng thời tấn công đến, thần sắc Lâm Nhất lạnh lùng, trong thoáng chốc tâm pháp Bá Kiếm bắt đầu xao động bên trong kinh mạch.  

Một kiếm chặt đứt mây trôi, một kiếm xuyên chín tầng mây, một kiếm chém dọc tám phương, một kiếm quét ngang bốn phương.  

Mây bay chín tầng trời, tứ hải bát hoang!  

Vào lúc ba người kia gần áp sát, trên cơ thể Lâm Nhất bùng lên Bá khí vô biên vô tận, thiếu niên với cơ thể mỏng manh nhưng dưới khí thế Bá khí này lại giống như đang đứng trên đỉnh núi cao, cụp mắt liếc nhìn tám phương, kiêu ngạo nhìn thế đời.  

Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  

Uỳnh ầm ầm, vào giây phút khi động tác tay kia hoàn thành, khắp chín tầng trời có tiếng kiếm âm vang lên như sấm, trời đất nhạt màu, mây gió cùng nổi lên!  

Lâm Nhất nhấc tay lên là một kiếm tung ra, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn, kiếm mang thô to bùng lên điện quang chói mắt. Chỉ một thoáng đó, cả quảng trường Thiên Lăng gần như đã bay màu dưới luồng kiếm quang đó, duy chỉ có gương mặt tuấn tú lấp lánh ánh bạc như ngọc lưu ly của thiếu niên dưới ánh sáng điện quang màu bạc là tồn tại vĩnh hằng, in hằn tận sâu trong tiềm thức của mỗi một người có mặt ở đây.  

Một kiếm này nhanh đến khó bề tưởng tượng, trong những ánh mắt ngạc nhiên tột độ, Bôn Lôi Trảm Điện như dịch chuyển tức thời.  

Nhưng còn chưa hết, giữa bầu trời thình lình vang lên tiếng sấm rền, kiếm trong tay Lâm Nhất bùng lên ánh bạc sáng loá cả vùng trời, chỉ trong một chớp mắt đã vung ra mười tám đạo Bôn Lôi Trảm Điện.  

Trước kia tu vi của Lâm Nhất không đủ, nhục thân không mạnh, miễn cưỡng tung ra một kiếm đã hao sạch không biết bao nhiêu Chân nguyên.  

Nhưng bây giờ, Chân nguyên của hắn hùng hậu, luyện được Thương Long Cửu Biến, chỉ một ý niệm đã có thể vung ra mười tám kiếm.  



Bình luận

Truyện đang đọc