*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Xem ra hôm nay đến hơi sớm!”
Lâm Nhất bình tĩnh bay lên, vững vàng rơi xuống bồ đoàn, từ từ khoanh chân ngồi xuống.
Mặc Linh sầm mặt, bình tĩnh nói: “Không còn sớm. Có điều, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy riêng cho ngươi về linh văn ngăn địch”.
“Cô? Dạy riêng cho ta?”, Lâm Nhất trợn trừng mắt, tỏ vẻ khó có thể tin.
“Sao hả? Cảm thấy trình độ của ta không đủ?”, Mặc Linh vẫn giữ thái độ bình thản, thế nhưng Lâm Nhất có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, một luồng khí lạnh vô hình ập đến.
“Không dám! Đệ tử cốt cán duy nhất nắm giữ tiểu thần thông của thư viện Thiên Phủ, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, và cũng là cô gái duy nhất. Dĩ nhiên, cô muốn dạy linh văn cho tại hạ là chuyện dễ như trở bàn tay”, tuy miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Lâm Nhất vẫn còn chưa dám tin.
Đừng nói hôm qua không làm hắn xấu mặt được, nên cô nàng này không cam lòng, quyết định trực tiếp dạy dỗ hắn một phen nha?
“Xem ra ngươi cũng rất hiểu ta. Nếu đã thế, kể từ hôm nay, trong vòng nửa tháng, mỗi ngày ngươi đều phải đến đây một chuyến”.
Mặc Linh ngước mắt nhìn Lâm Nhất, tia sáng khác thường lóe lên trong mắt nàng ta càng khiến Lâm Nhất có cảm giác nhìn không thấu.
Nửa tháng?
Trò đùa này… hơi lớn rồi, chỉ cần một ngày thôi đã đủ để nàng ta đánh cho Lâm Nhất cúi đầu xin tha rồi, dù sao thì tài nghệ không bằng người, đành chịu. Đợi thực lực tiến bộ rồi đòi lại danh dự sau cũng được.
Thời gian của hắn rất quý giá, không thể giằng co với cô nàng này suốt nửa tháng được.
“Ngại quá, được sư tỷ Mặc Linh quan tâm, tại hạ đúng là có phúc mà không biết hưởng. Lâm mỗ còn có việc, đi trước…”
Lâm Nhất giang tay ra, lẳng lặng thi triển Thất Huyền bộ, bay vọt lên không.
Lúc ở giữa không trung, hắn xoay người một cái, khi rơi xuống đã đến lối ra quảng trường.
Có điều, vừa ngẩng đầu nhìn thì sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Bởi vì lúc này, ở giữa mi tâm của hắn có một cọng lông màu bạc cực kỳ sắc bén, bên trên có khắc một đường linh văn phức tạp. Linh văn lóe lên ánh sáng nhạt, mang đến cho Lâm Nhất áp lực trí mạng, khiến hắn không dám bước thêm nửa bước.
Dường như chỉ cần hắn dám tiến thêm một bước, cọng lông màu bạc này sẽ lập tức đâm thẳng vào mi tâm hắn.
Hắn đề cao cảnh giác, dùng toàn lực thi triển Thất Huyền bộ, nhưng… sẽ có bao nhiêu cơ hội thoát khỏi cọng lông kia?
Năm phần, năm phần còn lại chính là bị nó đâm xuyên mi tâm.
Chỉ trong chốc lát, trên trán Lâm Nhất đã túa ra mồ hôi hột.
Ông!